(Ảnh minh họa)
Oksana đã đặt tay vào tay nắm cửa bếp để chuẩn bị bước vào trong. Nhưng cuộc trò chuyện đang diễn ra phía sau cánh cửa thoạt đầu làm cô chạnh lòng nhưng sau đó làm cô cảm thấy tủi thân đến rớt nước mắt.
- Bố ơi, ngày kia bọn con phải viết một bài luận về công việc của một trong hai người, hoặc bố hoặc mẹ, bằng tiếng Nga. Con sẽ viết về bố, bởi vì bố là thầy giáo. Về mẹ thì con biết viết gì đây? Mẹ suốt ngày đi trên xe buýt điện và bán vé. Đấy mà cũng là công việc ạ?...
Cuộc trò chuyện sau đó như thế nào thì Oksana không nghe được. Cô lặng lẽ buông tay nắm cửa đi về phòng. Cô chỉ là không thể hiểu được những điều vừa nghe thấy. Cô làm việc rất chăm chỉ vì họ, vì gia đình, những người cô ấy yêu thương nhất. Những ô cửa sổ phòng cô luôn sáng đèn từ rất lâu trước khi thị trấn “thức giấc”. Mỗi sáng cô nấu bữa sáng cho chồng và con gái. Trong khi hai bố con vẫn đang say giấc nồng thì cô mặc quần áo và đi làm.
Và sau đó suốt cả ngày cô ở trên xe buýt điện, nghe đầy hai lỗ nhĩ những lời thô tục, chửi thề của các hành khách say xỉn và vô giáo dục. Buổi tối, một núi bát đĩa chưa rửa và quần áo bẩn chờ sẵn cô ở nhà. Và thế là ngày nào cô cũng quay cuồng như con sóc chạy trong bánh xe. Cô luôn nỗ lực làm việc vì những người thân yêu. Còn ở đây, cô con gái học lớp 4 tuyên bố rằng, mẹ mình chẳng làm gì ở nơi làm việc. Oksana bị tổn thương đau đớn đến mức muốn gào hét lên.
Cô đi ngủ mà không ăn tối. Cô không thể gạt bỏ ra khỏi đầu những lời nói của con gái. Cô không trách Sophia mà tự trách mình. Thực tế, với tấm bằng tốt nghiệp đại học sư phạm, Oksana lại đi làm công việc bán vé trên xe buýt điện. Có lẽ, cô đã sai lầm khi nhường vị trí giáo viên còn trống tại phòng giáo dục cho chồng. Cô nghĩ rằng như vậy sẽ tốt hơn. Vì lúc đó Sophia đã sắp lên ba nên Oksana tiếp tục nghỉ thai sản để chăm sóc con cho đến khi cô bé lên sáu tuổi.
Và đến khi con gái vào lớp một thì cô được đưa vào danh sách chờ việc. Vì vậy, người ta đã đề nghị cô làm nhân viên soát vé trong lúc tìm được một công việc phù hợp với chuyên môn của cô. Thoạt đầu cô nghĩ rằng chỉ một hoặc hai tháng nữa thì sẽ đến trường dạy học. Nhưng đã bốn năm trôi qua, cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
Có lẽ, con gái cô đã đúng khi nói về nghề nghiệp không danh giá của mẹ? Nhưng tại sao Oksana lại cảm thấy cay đắng trong lòng đến như vậy?
... Sáng ra, cô ngạc nhiên khi thấy con gái còn đang ngái ngủ và chồng đã chờ sẵn ở cửa. Oksana làm ra vẻ không nghe thấy và không biết gì về cuộc trò chuyện khó chịu ngày hôm qua, và hỏi:
- Sao con dậy sớm thế, còn sớm để đến trường mà?
- Hôm nay con gái của chúng không đến lớp, - người bố nói đỡ lời cho con gái. - Hôm nay Sophia sẽ cùng đi làm với mẹ, vì con sẽ viết một tác phẩm về nghề của mẹ.
Oksana xúc động trước hành động của chồng. Cô đoán rằng cuộc trò chuyện ngày hôm qua của chồng với con gái không kết thúc ở những gì mà cô nghe được.
Suốt cả ngày, Sofia chăm chú theo dõi mẹ làm việc, giúp mẹ phát vé cho hành khách. Mặc dù về đến nhà rất mệt nhưng cô bé đã giúp mẹ làm bữa tối và sau khi rửa bát đĩa thì ngay lập tức bắt tay vào viết một tuyệt phẩm bằng tiếng Nga.
Bài luận của Sofia, đặc biệt là phần kết, được cô giáo công nhận là hay nhất trong số các bài luận của các bạn cùng lớp. Và cô đã đọc một đoạn trích từ bài luận đó:
“Mẹ tôi làm việc vất vả. Trong lúc bố và tôi vẫn đang xem những giấc mơ đầy màu sắc thì mẹ tôi chuẩn bị bữa sáng cho hai bố con rồi sau đó vội vã đi làm.
Tôi từng coi công việc của mẹ là nhàm chán và tẻ nhạt cho đến khi tôi dành cả ngày làm việc cùng với mẹ. Tôi chỉ không hiểu một điều: mẹ lấy đâu ra nhiều sức mạnh và nghị lực như vậy, dù ngày nào đi làm về đến nhà cũng rất mệt mỏi? Rõ ràng, bí mật nằm ở tình yêu chân thành và vô tư của mẹ tôi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì đền đáp.
"Tôi yêu mẹ tôi rất nhiều, bởi vì trở thành người mẹ tốt là nghề đáng trọng nhất!"
Người dịch: Dương Nguyên Khải