Câu lạc bộ Văn nghệ trẻ em khuyết tật Hà Nội được mọi người biết đến như là ngôi nhà thứ hai của những đứa trẻ khiếm khuyết. 30 năm thành lập CLB, giúp đỡ hàng chục trẻ khuyết tật hòa nhập với cộng đồng, bà Phan Thị Phúc đã dành trọn tâm huyết cả một đời người vào mái ấm này.

Đến thăm CLB vào một buổi sáng chủ nhật, chúng tôi bắt gặp hình ảnh bà Phúc đang miệt mài uốn nắn từng động tác cho các em tại nhà sinh hoạt cộng đồng ở Khu tập thể X1 (phố Hoàng Ngọc Phách, quận Đống Đa, Hà Nội). Tại lớp học đặc biệt này, các em nhỏ có mức độ khiếm khuyết khác nhau nhưng ai cũng cố gắng bắt nhịp theo điệu nhạc, luyện tập chuẩn bị cho Hội diễn tại Cung Thiếu nhi Hà Nội vào tháng 4 tới đây.

Cái duyên với trẻ em khuyết tật

Bà Phúc kể lại, trước đây bà từng là diễn viên kịch và phụ trách quản lý Đội kịch thiếu nhi của Nhà hát Tuổi trẻ. Trong quãng thời gian biểu diễn tại các trường học và dạy múa cho trẻ nhỏ, bà bị thu hút bởi những em có hoàn cảnh kém may mắn, những đứa trẻ ấy yêu thích được ca hát, nhảy múa nhưng chưa có chỗ tập luyện và được tạo điều kiện quan tâm.

“Mẹ Phúc” (đứng thứ 5 từ trái sang) cùng các bạn trẻ tại CLB Văn nghệ trẻ em khuyết tật Hà Nội. 

 

 

Nỗi trăn trở về một “mái ấm” giúp đỡ trẻ em khuyết tật đã thôi thúc người phụ nữ ấy thành lập lớp học đặc biệt mang tên CLB Văn nghệ trẻ em khuyết tật vào năm 1995. Nhớ lại những ngày đầu mới hoạt động, bà bộc bạch: “Có người bảo tôi “dở hơi”, “vác tù và hàng tổng”, nhưng tôi chỉ có mong muốn giản đơn là mang đến cho các con một tương lai tươi sáng hơn, giúp các con có thể hòa nhập với xã hội”.

Thời điểm đó, điều kiện tập luyện vô cùng khó khăn. Địa điểm chưa ổn định, bà cùng các thành viên đã tận dụng mọi khoảng không có thể để luyện tập. Khi thì sảnh Nhà hát Tuổi trẻ, lúc là hành lang trường học của Trường Tiểu học Trung Tự, thậm chí có những buổi cả nhóm phải tập dưới sân ngoài trời.

Không chỉ đối mặt với không gian tập luyện hạn chế, bà Phúc còn trăn trở về việc tìm kiếm những người đồng hành. “Tôi không thể làm một mình, mà cần những giáo viên, những người bạn tâm huyết để cùng góp sức. Việc tìm kiếm được những con người cùng chí hướng đã là bài toán không hề đơn giản”, bà trầm ngâm kể.

Chăm sóc trẻ khuyết tật chưa bao giờ là điều dễ dàng. Trong căn phòng sinh hoạt nhỏ bé ấy, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khóc, tiếng la hét, những cơn giận dỗi hay cả tràng cười vô cớ của các em. Để giúp trẻ khuyết tật ổn định tâm lý, bà Phúc đã kiên trì nghiên cứu, tìm hiểu cách giao tiếp phù hợp nhất với từng em. Đồng thời, bà luôn bên cạnh dỗ dành, an ủi và động viên để các em có thể kiểm soát được hành vi của mình.

Cô giáo về hưu Lê Thị Phương Dung - một trong những cộng sự của bà Phan Thị Phúc trong hành trình truyền lửa cho các em đã gắn bó với CLB suốt 20 năm qua.

 

 

“Khi lần đầu đến với tôi, các con còn khép mình, luôn ở trong thế giới riêng, giao tiếp đã khó, nói gì đến chỉ dạy các con múa, hát. Tôi hiểu rằng, việc chăm sóc cần sự thấu hiểu, kiên trì, đôi khi phải “dỗ” rồi mới “dạy” và phải dành tình thương với các con”, bà Phúc bộc bạch. Và cứ thế, những đứa trẻ đặc biệt ở nơi đây gọi bà với tên gọi đầy thân thương: “Mẹ Phúc”.

Trong suốt 30 năm qua, ngoài việc dạy văn nghệ, bà Phúc còn mở thêm các lớp dạy nghề như may vá, vẽ tranh, chụp ảnh, đan móc, hay sửa chữa điện dân dụng... cho trẻ em khuyết tật. Nhờ đó, CLB không chỉ trở thành nơi ươm mầm tài năng nghệ thuật mà còn giúp các em trang bị kỹ năng sống. Bà Phúc kể: “Tôi đã duy trì được 30 năm dạy múa, hát cho trẻ em khuyết tật, hết lứa này đến lứa khác. Nhiều em đã trưởng thành từ đây, các bạn học múa, học hát và học nghề ở đây, giờ có em đã có gia đình và có thể tự trang trải cho cuộc sống của mình”.

Dù nhiều khó khăn, nhưng dưới sự dìu dắt của “Mẹ Phúc”, CLB đã có cơ hội được tham gia các cuộc thi, hội diễn dành cho trẻ em khuyết tật và gặt hái được nhiều thành tích như: Giải Xuất sắc tiêu biểu chương trình “Vòng tay yêu thương” Ngày hội kết nối trẻ em tự kỷ Thành phố Hà Nội năm 2022; Giải Nhì “Liên hoan tiếng hát cán bộ hội viên lần thứ 3 năm 2023” do Hội Cứu trợ trẻ em tàn tật Việt Nam tổ chức; Bằng khen của “Liên hoan nghệ thuật dành cho trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt thành phố Hà Nội lần thứ 16 năm 2023”…

Là một trong những người gắn bó với bà Phúc từ những ngày đầu, chị Nguyễn Thị Thu Trang (46 tuổi) bật mí, người luôn động viên và đồng hành cùng chị khi tham gia dự thi “Liên hoan tiếng hát cán bộ hội viên lần thứ 3 năm 2023” do Hội Cứu trợ trẻ em tàn tật Việt Nam tổ chức là “Mẹ Phúc”. Nhờ sự giúp đỡ, cổ vũ của bà Phúc, chị Trang đã may mắn giành Giải Khuyến khích phần thi Đơn ca của cuộc thi. “Bản thân mình luôn cảm nhận mẹ là một người vô cùng tâm huyết và yêu thương các con nên ai trong CLB cũng yêu mẹ Phúc lắm”, chị Trang chia sẻ.

“Thú thật, khi lần đầu nghe các con gọi là “mẹ”, tôi thấy ngượng và băn khoăn không biết liệu có xuất phát từ tình cảm thật sự của các con không hay chỉ là mỹ từ, bởi từ “mẹ” trân quý lắm. Nhưng khi biết được đó là cảm xúc chân thật của các con thì tôi đón nhận bằng cả tấm lòng và cũng tự nhủ phải chăm sóc những đứa trẻ ấy như con đẻ của mình”, bà Phúc nghẹn ngào chia sẻ.

Ước mong có người tiếp bước chăm sóc các em

Trong suốt những năm tháng ấy, bà Phan Thị Phúc đã lặng lẽ gác lại các mong muốn cá nhân để dành trọn tâm huyết dõi theo từng bước chân của những đứa trẻ khuyết tật. Với bà Phúc, đây không chỉ đơn thuần là một CLB mà đã trở thành một mái nhà tràn ngập yêu thương. Điều khiến bà trăn trở nhất không phải là những khó khăn trước mắt, mà là một câu hỏi day dứt trong lòng là khi bà không còn đủ sức, ai sẽ tiếp tục hành trình này?

Nhìn những “đứa con” thơ dại của mình say sưa nhảy múa, bà Phúc nhẹ nhàng nói: “Mình mà ốm thì ai làm, nên phải gác cái ốm của mình sang một bên thôi”. Câu nói giản dị ấy chất chứa bao nỗi trăn trở trong ánh mắt của bà. Với bà, người cầm lái nếu không vững vàng, con thuyền sẽ dễ dàng chao đảo. Chính vì vậy, ở tuổi này, điều bà mong mỏi nhất là tìm được những người kế cận, những người đủ tâm huyết và nhiệt thành để tiếp tục con đường mà bà đã dành trọn cả đời gắn bó.

Không dừng lại ở đó, bà còn ấp ủ ước mơ về một không gian khang trang, rộng rãi hơn, nơi các em có thể học tập và sinh hoạt trong điều kiện tốt nhất. Bà tâm sự rằng, dù mô hình ấy có nhỏ bé nhưng nếu được xây dựng bài bản và vận hành hiệu quả, nó sẽ trở thành một mái nhà vững chắc, mang lại giá trị lâu dài cho những trẻ em kém may mắn.

Thấu hiểu những tâm tư của bà Phúc, ông Ngô Sách Thực, Ủy viên Đoàn Chủ tịch Ủy ban Trung ương  MTTQ Việt Nam, Chủ tịch Hội Cứu trợ trẻ em tàn tật Việt Nam chia sẻ rằng: “Chị Phúc là một người đầy tâm huyết, không chỉ có kiến thức và kinh nghiệm mà còn biết cách tập hợp những tấm lòng yêu trẻ, những người sẵn sàng chung tay chăm sóc, hỗ trợ trẻ em khuyết tật, giúp các em vươn lên và hòa nhập cộng đồng”.

Theo ông, suốt 30 năm qua, CLB không chỉ đơn thuần là một nơi quy tụ trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt mà còn là điểm tựa vững chắc, nơi mỗi em được giúp đỡ theo cách phù hợp với hoàn cảnh riêng. Ông cũng bày tỏ mong muốn toàn xã hội chung tay giúp đỡ trẻ khuyết tật bằng tất cả tấm lòng và khả năng của mình, dù ít hay nhiều, miễn là xuất phát từ sự chân thành.

 Ở tuổi 85, bà Phan Thị Phúc vẫn bền bỉ cống hiến, thầm lặng giúp đỡ trẻ khuyết tật bằng tất cả tấm lòng và khả năng của mình. 

 

Có thể nói, chính nhờ bàn tay cầm chèo vững vàng và trái tim tận tụy của bà Phúc mà CLB đã không ngừng phát triển, luôn đi đúng con đường nhân ái mà bà đã dày công xây dựng suốt bao năm qua. Cũng vì lẽ đó, bà luôn mong muốn có người đủ tâm huyết, sự nhiệt thành để giúp bà tiếp tục vun đắp ngôi nhà đầy tình thương này…


Theo Báo QĐND