Tâm Như bị khiếm thị bẩm sinh. Sinh ra trong một gia đình quá nghèo, cha mẹ không đủ sức nuôi nên gửi em cho bà ngoại chăm sóc. Bà thì già yếu, chẳng có việc làm gì ngoài việc tới chùa phụ nhặt lá, xin ít cơm về hai bà cháu chia nhau. Không đến trường, không thấy ánh sáng, Tâm Như lớn lên bên những bức tượng Phật, thuộc từng nhịp mõ, từng tiếng chuông chiều.
Ấy vậy mà em lại biết làm thơ. Từng dòng em đọc ra, ngắt nhịp rành mạch, đầy cảm xúc khiến người lớn cũng phải lặng người:
"Con không thấy ánh bình minh
Nhưng nghe tiếng gà gáy biết sáng rồi
Không thấy màu áo mẹ mặc
Nhưng nghe tiếng bước chân biết mẹ về…"
Mình hỏi sao em làm được thơ? Em cười, bảo là nghe trong lòng vang ra chữ, cứ thế đọc thôi. Những bài thơ đầu đời ấy có thể không vần trọn, không chau chuốt câu chữ, nhưng lại đầy sức nặng. Bởi nó được viết bởi một người chưa bao giờ thấy được màu trời, mà vẫn khao khát ánh sáng hơn bất kỳ ai.
Mình nhìn kỹ khuôn mặt em: làn da nâu sạm, tóc dài cột bằng chiếc băng đô cũ, môi em mím nhẹ như đang cố giấu nỗi buồn. Nhưng mắt – đôi mắt ấy – trắng đục như dòng nước không còn soi được gì nữa. Em không khóc, không than, không trách ai. Em chỉ xin một tấm hình, để nếu một ngày phép màu xảy ra, em biết được mình từng là cô bé như thế nào.
Tâm Như sống nhờ lòng tốt của nhà chùa và vài người hàng xóm thương tình. Không điện thoại, không Internet, không biết mình đang làm lay động bao trái tim.
Phong Bụi