Thưởng thức món ăn chuẩn “người Hà Nội

Tôi hỏi bố về những đặc sản truyền thống của người dân ở phố cổ Hà Nội, bố tôi kể rằng đặc sản thì nhiều lắm, có thể kể đến như là bún chả, bún ốc, cốm và đặc biệt là phở. Tôi hỏi bố thêm về như thế nào là cách ăn chuẩn người Hà Nội.

“Cách ăn chuẩn người Hà Nội ví dụ như phở trước tiên phải thử nước dùng trước, xem có vừa không rồi nêm nếm các gia vị sao cho hợp với khẩu vị của mình”, bố tôi trả lời.

Cách ăn thật đặc biệt và chỗ ăn cũng đặc biệt không kém, những “nhà hàng” ẩn mình trong những con ngõ nhỏ, là nơi ở cũng là nơi mưu sinh của người dân sống trong con ngõ trên phố cổ Hà Nội. Bởi vậy mọi người biết đến Hà Nội với “đặc sản” là những con ngõ đầy những đặc sản.

Phở Thìn 61 Đinh Tiên Hoàng, Hà Nội. Ảnh: Huy Hiệu 

Bên cạnh đó, một món ăn mà bất kỳ tuổi thơ của những đứa trẻ con nào ở phố cổ cũng là niềm đam mê, đó là Kem Tràng Tiền. Bố tôi kể rằng sau mỗi buổi học thì bố đều xin ông nội dẫn đi ăn kem. Kem Tràng Tiền với đa dạng vị như khoai môn, sầu riêng,.... Tất cả đều góp phần tạo nên tuổi thơ đặc biệt của bố - Một người con của phố cổ Hà Nội.

Kem Tràng Tiền Hà Nội. Ảnh: Huy Hiệu 

Những ngôi nhà đặc biệt

Bố tôi kể rằng, ngày xưa, nhà của bố nằm tận sâu trong những con ngõ trên phố cổ Hà Nội, nơi mà lối đi vào rất hẹp và nếu muốn đi xe máy vào thì nhiều con ngõ sẽ phải đục tường để có thể đi vào, nơi mà những cầu thang được làm bằng gạch, đá kết nối nhà người dân với nhau. Những ngôi nhà trong ngõ ở trên phố thật sự rất đặc biệt. Sự đặc biệt đó đến từ những nền nhà lát gạch hoa, những chạn bát được gọn gàng dưới gầm cầu thang và đến từ những ngôi nhà có khi chưa đến 10m vuông là tổ ấm của nhiều thế hệ trong gia đình.

“Ngày đó, bố mà muốn lấy nước để đi tắm hay vệ sinh cá nhân thì phải xách xô ra xong đứng xếp hàng chờ để được tắm. Chứ đâu phải như các con bây giờ văn vòi là có nước đâu”, bố kể với tôi.

Một câu chuyện khác khi tôi được đến nhà người dân ở phố cổ, họ có hỏi tôi một câu.

-         Cháu có biết vì sao ngoài hồ có nhiều người già ngồi không?

-         Dạ chắc là các ông bà ra để hóng mát ạ. – Tôi trả lời một cách hồn nhiên

-         Mát đâu ra mà mát. Nhà chật quá ra ngồi cho đỡ chật thôi.

Khi nhìn mọi người kể cho tôi nghe với nụ cười trên môi, tôi chợt nhận ra rằng thế hệ của bố có những điều dù có tìm hiểu và được nghe những câu chuyện kể thì những cảm giác của ngày xưa đó là điều tôi không thể hiểu được.

Một góc căn nhà trong ngõ của người dân Phố cổ Hà Nội. Ảnh: Huy Hiệu 

Tuổi thơ con là những cánh tay nối dài

Khi được lắng nghe những câu chuyện về tuổi thơ của bố và tự mình đi tìm hiểu, tôi hiểu rằng tuổi thơ của bố đầy những khó khăn và sự vất vả. Bố đã từng sống trong những ngôi nhà mà đối với thế hệ của tôi còn “không phải là nhà”.

Tuổi thơ của tôi là khi những sàn nhà không còn lát gạch hoa, được ở trong những ngôi nhà rộng rãi thoáng mát, không phải trải qua cảm giác xách xô xếp hàng lấy nước để đi tắm. Tuổi thơ của tôi hạnh phúc và có đầy đủ mọi thứ.

Qua những câu chuyện về bố kể, tôi càng thêm trân trọng và yêu quý tuổi thơ của mình hơn.

Một điều quan trọng nữa tôi nhận ra, bây giờ dù cuộc sống đã phát triển rất nhiều, phố cổ Hà Nội cũng vì thế mà khoác lên mình một tấm áo mới. Nhưng đâu đó vẫn là những nét truyền thống, vẻ đẹp cổ kính, những điều đã làm nên phố cổ Hà Nội mà mọi người vẫn thường biết, những điều đó cần được thế hệ trẻ chúng tôi giữ gìn và tiếp nối. Truyền thống được thế hệ trẻ tiếp nối không chỉ là những giá trị vượt thời gian mà còn là bản sắc của người dân phố cổ Hà Nội.


Huy Hiệu