Tôi bắt đầu tìm hiểu - tôi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm. Cô nói: “Đúng, con chị đã lấy một vật đánh bạn. Cậu bé đó không đánh con gái cô. Còn con gái cô thì lại đánh bạn đó - bốp - đập thẳng vào mặt. Dang thẳng cánh đập. Các bạn cùng lớp có thể xác nhận”.

... Lần đầu tiên tôi đánh nhau với một thằng bé học cùng trường mẫu giáo. Nó dùng chiếc ủng đánh vào đầu tôi trong phòng thay quần áo. Nó đánh tất cả các bạn, cả con trai và con gái, đánh mạnh và đau, tất cả đều sợ nó, nó là thằng điên. Nó cười sung sướng khi nạn nhân khóc. Tôi nhớ rất rõ nó đã cười và vui mừng thế nào khi người ta giằng khỏi tay tôi chiếc ủng ra mà tôi dùng để đánh trả nó, nhưng tôi không nhớ bằng cách nào mà mình nhét được một hạt đậu khô vào lỗ mũi nó. Nó được đưa đến bệnh viện. Và từ đó trở đi, nó không bao giờ đụng đến tôi nữa.

Năm lớp một, lần duy nhất trong đời tôi bị giật những lọn tóc đuôi ngựa ngắn cũn cỡn mà mẹ tôi đã cẩn thận tết từ những sợi tóc không muốn mọc. Tôi quay lại và cầm chiếc hộp đựng bút chì đập vào đầu kẻ thích giật tóc người khác đang ngoác mồm ra cười. Đó là chiếc hộp đựng bút chì bằng kim loại thời Liên Xô có thể dùng để đóng đinh được - và từ đó không bao giờ có kẻ nào dám chạm vào đuôi tóc của tôi.

Với bọn con trai tôi đã nhiều lần đánh nhau và đánh hẳn ngang tay với chúng - cho đến khi làm rõ rằng những vấn đề tương tự này có thể được giải quyết theo cách khác, ít đau thương hơn nhưng thường đau đớn hơn. Và tôi nhớ rất rõ những lý do khơi mào trận đánh nhau: tôi làm những việc không phù hợp với danh xưng con gái, khi bọn con trai làm một việc mà theo chúng là tôi không thể đáp trả được và chúng rất thích thú: ví dụ, dùng ủng đánh tôi và đợi tôi ngồi bệt xuống gào khóc, hoặc giật đuôi tóc của tôi vì chúng biết rằng tôi sẽ không thể đáp lại bằng cách đó, hoặc giật và giơ đồ vật của tôi lên cao và biết rằng tôi không thể với tới, vân vân và mây mây.

Năm lớp ba, Anton là thằng bé mà tôi với nó đã có một cuộc tranh giành mang tính danh dự để xem ai mạnh hơn ai. Cuộc tranh giành vị thế này bị ảnh hưởng bởi vấn đề giới tính khi nó tốc váy tôi lên trong giờ ra chơi. Đó là đòn đánh dưới thắt lưng, bởi vì tôi không thể đáp trả nó đòn đánh tương đương về mức độ xỉ nhục. Nó chạy ra xa chỗ tôi, vừa nhảy từ bàn này sang bàn khác vừa hô hố cười, còn tôi thì đứng bên dưới (cũng là một hành động tượng trưng cho sự sỉ nhục) và nắm chặt tay nhìn nó mặc chiếc len cổ lọ màu đen quay lưng bò chạy. Chúng tôi vừa mới ăn sáng về, và tôi đang cầm một chiếc bánh pho mai phủ sôcôla. Vào thời đó, chúng được bán dưới bao gói bằng giấy, chúng luôn chảy nước và nhanh chóng nhão như cháo. Nhìn xuống tay mình, tôi hiểu rằng, bây giờ chiến bại sẽ biến thành một chiến thắng hoàn toàn không cần phải bàn cãi. Tôi chầm chậm, khẽ khàng, không vội vàng mở gói bánh phô mai. Mọi người xung quanh chăm chú nhìn, và tôi biết chắc rằng bây giờ mình sẽ thành công. Thằng Anton đã đi một vòng quanh các bàn và đang đi vòng thứ hai, nó đang đi về phía cuối lớp. Bọn con trai cùng lớp cười khúc khích ra chiều kính nể, bọn con gái cùng lớp đứng dựa vào tường nhìn tôi ra vẻ thông cảm. Tôi mỉm cười, giơ chiếc bánh pho mai lên, vung tay lấy đà và ném. Chiếc bánh pho mai bay ngang qua lớp, đập ngay vào giữa lưng nó thành một mảng trắng như tuyết trên chiếc áo len cổ lọ màu đen. Thời gian còn lại của giờ giải lao tôi phải trốn trong nhà vệ sinh nữ, nghe thằng Anton tức giận đập cửa ầm ĩ. Tôi ngồi trên bậu cửa sổ, chân đung đưa và tâm trạng vô cùng thích thú.

... Đúng như tôi nghĩ, suy cho cùng việc con gái tôi "đánh bạn cùng lớp" không phải không có lý do. Thằng bé đó đã cố tình chọc tức con gái tôi, đó là cách mà bọn con trai thường làm với bọn con gái. Con gái tôi đã yêu cầu nó không được đụng đến hộp đựng kính - nhưng nó cứ đụng vào, rồi chộp lấy, sau đó giơ ra vẫy vẫy trước mặt con bé, con bé năn nỉ mãi, sau đó thằng bé bày trò “này thì lấy đi” với con gái tôi. Con bé chắc chắn đã thừa hưởng sự căm ghét trò này từ tôi, còn thằng bé kia thì vô cùng thích thú. Và rồi con gái tôi đã suy nghĩ lựa chọn giữa hai cách - hoặc là khiếu nại với cô giáo hoặc là tự mình giải quyết vấn đề - nó đã chọn cách thứ hai là đấm vào mặt thằng bé kia. Những chiếc hộp đựng bút ngày nay mềm oặt và vô dụng để dùng làm vũ khí, sách giáo khoa cũng mỏng và mềm xèo, vì vậy con bé đã dùng tay để giải quyết vấn đề.

Và tôi đã hình dung toàn bộ cảnh tượng với những sắc thái khác nhau - con bé xin xỏ, năn nỉ, còn thằng bé kia thì cười sằng sặc, giấu bao đựng kính sau lưng, con gái tôi thì bực tức, lo lắng, vì nó được mẹ dạy nghiêm khắc là phải giữ gìn chiếc kính, và hiểu rằng nó sẽ không biết ăn nói với tôi như thế nào về việc làm mất hộp kính. Còn bây giờ con bé đứng trước mặt tôi, trông đến tội nghiệp, cúi gục đầu chờ tôi sẽ nổi giận trách mắng, vì ở trường chắc chắn các thầy cô giáo đã giảng giải cho nó rằng con gái không được cư xử như vậy và mọi vấn đề đều có thể giải quyết bằng lời nói. Và tôi thì không thèm quan tâm đến tất cả những loại phương pháp sư phạm này.

- Con làm tốt lắm, - tôi nói, - con làm tất cả mọi việc đều đúng.

Rồi tôi ôm hôn con gái, nó tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau đó hai mẹ con đi ăn tối. Và tôi viết vào sổ liên lạc như sau: "Tôi đã hiểu. Tôi đã nói chuyện với con. Tôi sẽ không mắng con, vì nếu ở địa vị của nó tôi cũng sẽ làm như thế".

Người dịch: Dương Nguyên Khải.

 

Ksenya Knoppe Dmumpueva