Tối nay, sau một ngày dài bận rộn, bạn bước vào nhà thấy đồ chơi văng vãi khắp nơi, con thì đang cười nói như chẳng hề có gì nghiêm trọng. Bạn nén bực, nhắc vài câu. Con không nghe. Rồi... bạn hét lên.

Ngay khoảnh khắc đó, không khí như đông cứng lại.

Con im bặt, mắt mở to, môi mím chặt.

Còn bạn, thở dồn dập, một phần hối hận, một phần bất lực.

Bạn đã từng ở trong tình huống ấy chưa?

Làm cha mẹ, không ai tránh khỏi những lúc mệt mỏi, những phút giây nổi nóng vì áp lực, công việc, lo toan và cả sự kỳ vọng không nói thành lời.

Nhưng điều đáng sợ là: tiếng hét của người lớn không dạy trẻ biết đúng – sai. Nó chỉ dạy trẻ sợ hãi, thu mình, và cảm thấy bản thân thật tệ.

Dần dần, con sẽ không còn muốn chia sẻ, không dám thừa nhận lỗi, và cũng chẳng học được cách kiểm soát cảm xúc – ngoài việc hét lên khi mất kiểm soát, như cách người lớn vẫn làm.

Nhiều cha mẹ vẫn nghĩ:

"Tôi phải nghiêm, phải dằn mặt thì con mới nghe."

Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi:

"Nghe" vì con thấu hiểu – hay vì con sợ hãi?

Chúng ta không cố ý làm tổn thương con.

Chúng ta chỉ đang mang theo bên trong một đứa trẻ từng bị la mắng, từng cảm thấy không đủ tốt, từng phải gồng mình chỉ để được công nhận.

Tiếc là: nếu không nhận ra điều đó, chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại.

Và cái giá của vòng lặp ấy là gì?

Là đứa trẻ mất dần khả năng biểu đạt cảm xúc.

Là những đứa con lớn lên với vết thương âm thầm, ngỡ rằng tình yêu phải đi kèm sợ hãi.

Là những người cha mẹ dằn vặt mỗi đêm sau cơn giận, nhưng không biết làm sao để thay đổi.

Lần tới, khi bạn thấy mình sắp hét, hãy thử làm 3 điều đơn giản:

Dừng lại 3 giây. Để hít thở, để nhớ rằng con đang học – và bạn là người thầy đầu tiên.

Nhìn vào mắt con. Để thấy trước mặt không phải là “một cái sai” cần sửa, mà là một tâm hồn đang cần được thấu hiểu.

Hỏi thay vì hét. Hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra?" hoặc "Con cần gì lúc này?" – bạn sẽ ngạc nhiên với câu trả lời.

Không ai sinh ra đã giỏi làm cha mẹ.

Nhưng mỗi lần ta chọn yêu thương thay vì quát tháo, chọn lắng nghe thay vì phản ứng, ta đang cho con – và cho chính mình – một cơ hội mới để lớn lên lành mạnh.

Bạn không cần phải là một cha mẹ hoàn hảo.

Chỉ cần là một người sẵn sàng học cách yêu thương tử tế hơn mỗi ngày.

Và nếu hôm nay bạn lỡ hét lên với con, hãy ôm con.

Rồi thì thầm với con – và cả chính bạn – một lời xin lỗi dịu dàng.

Bởi sự dịu dàng không làm yếu đi tình yêu, nó chỉ khiến tình yêu ấy được truyền đi một cách trọn vẹn hơn mà thôi.

Nếu bạn thấy bài viết này hữu ích, hãy gửi nó đến một người cha, một người mẹ, một người bạn – ai đó đang cần một cái ôm hơn là một lời mắng.

Vì khi cha mẹ thay đổi, cả một thế hệ sẽ lớn lên khác đi.

 

Nguyễn Ninh