Mẹ biết không, mỗi lần mẹ quát mắng, con không hề ghét mẹ…
Con chỉ thấy sợ.
Sợ ánh mắt mẹ khi giận dữ.
Sợ giọng nói cao vút làm con giật mình.
Sợ những lời trách khiến con thấy mình thật tệ hại.
Mẹ giận khi con làm đổ ly nước, khi con vẽ bậy lên tường, khi con chậm trễ trong việc học, hay khi con không hiểu những điều mẹ cho là “quá đơn giản”.
Nhưng mẹ ơi, con chỉ là một đứa trẻ – vẫn đang lớn lên từng ngày…
Con cần được mẹ chỉ dạy, chứ không phải la mắng.
Con cần sự kiên nhẫn uốn nắn, chứ không phải ánh mắt soi mói từng lỗi nhỏ.
Mẹ có biết không?
Cơn giận của mẹ có thể trôi qua rất nhanh… nhưng trong lòng con, nó ở lại thật lâu.
Lâu đến mức con bắt đầu sợ mẹ, thay vì tin mẹ.
Con không dám nói thật, vì sợ mẹ nổi giận.
Con không dám bày tỏ điều con thích, vì sợ mẹ cho là vô lý.
Con cũng không dám lại gần mẹ… vì mẹ luôn “quá bận”, “quá mệt”, và “quá dễ nổi nóng”.
Mẹ ơi, con rất cần mẹ – nhưng là một người mẹ biết lắng nghe, chứ không phải chỉ biết la hét khi con chưa làm đúng.
Giận dữ không thể dạy con trưởng thành.
Chỉ có yêu thương mới giúp con lớn khôn.
Có thể con sẽ còn sai nhiều lần…
Nhưng nếu mẹ kiên nhẫn, con sẽ học được cách sửa sai thay vì lẩn tránh.
Nếu mẹ dịu dàng, con sẽ học được cách tự tin, thay vì co rúm lại vì sợ hãi.
Mẹ ơi, xin đừng nóng giận nữa… nhé?
Hãy nắm tay con, thay vì chỉ tay vào con.
Hãy nhìn con như một mầm cây cần ánh sáng, chứ không phải cỏ dại cần nhổ bỏ.
Bởi hơn tất cả, điều con cần nhất… chính là vòng tay dịu dàng của mẹ.
Nguồn: Dạy con trong hạnh phúc