Ba năm làm việc ở siêu thị, công việc của tôi chưa từng thay đổi: quét mã vạch, nghe tiếng bíp bíp đều đều, gói hàng, mỉm cười, và chúc khách hàng “Một ngày tốt lành”. Đó là vòng lặp nhàm chán, đôi khi mệt mỏi đến mức tôi thấy mình như cái máy.
Rồi một ngày, Matías xuất hiện.
Cậu là một chàng trai trẻ mắc hội chứng Down. Hôm ấy, chị quản lý Laura dắt tay cậu đến chỗ chúng tôi:
— Đây là Matías, cậu sẽ làm ở quầy số 3.
Matías cười tươi, chìa tay ra với từng người:
— Em tên là Matías, em bị Down. Còn anh tên gì?
Cách cậu tự giới thiệu bản thân khiến ai cũng bất ngờ. Tôi chột dạ khi nghe cậu thản nhiên nói “em bị Down” – không né tránh, không xấu hổ. Ngược lại, nụ cười ấy rạng rỡ đến mức mọi người cũng cười theo.
Những ngày đầu, Matías làm chậm. Cậu hay trò chuyện với khách, hỏi han linh tinh: “Cô đi chợ xa không?”, “Chú thích táo hay chuối hơn?”. Nhiều khách khó chịu, quay sang quầy khác. Tôi đã thấy ánh mắt lo lắng của Laura, và cả sự tủi thân thoáng qua trên gương mặt Matías.
Nhưng rồi một buổi tối, khi thay ca, cậu rút từ ba lô ra hộp bút màu.
— Carlos, em hỏi cái này được không? Nếu em viết vài lời dễ thương lên hóa đơn thì khách có thích không? Mẹ em bảo lời tử tế làm trái tim hạnh phúc hơn.
Tôi bật cười vì ý tưởng lạ lùng ấy, nhưng rồi khẽ gật đầu:
— Thử xem đi, nhưng nhớ hỏi ý chị Laura trước nhé.
Laura nghe xong, không những đồng ý mà còn mua cho cậu loại bút đặc biệt để không bị nhòe mực.
![]() |
| Ảnh minh họa |
Từ ngày đó, hóa đơn ở quầy số 3 bắt đầu khác biệt.
“Chúc bạn một ngày tuyệt vời.”
“Bạn là người đặc biệt.”
“Cảm ơn vì nụ cười của bạn.”
“Thế giới đẹp hơn vì có bạn.”
Chữ viết không đều, màu mực đôi khi lem nhem, nhưng khách hàng bất ngờ. Họ đọc, mỉm cười, rồi quay sang cảm ơn Matías. Ngày hôm sau, lại có thêm nhiều người cố tình đứng xếp hàng ở quầy số 3.
Một bà cụ tóc bạc nói với tôi:
— Tôi không ngại đợi đâu. Tôi muốn hóa đơn của cậu bé ấy. Nó giống như một tấm thiệp nhỏ vậy.
Dần dần, quầy của Matías lúc nào cũng đông nghịt. Tiếng cười rộn rã hơn cả tiếng bíp bíp khô khan của máy quét.
Tôi từng hỏi:
— Tại sao em kiên trì làm vậy, Matías?
Cậu ngập ngừng rồi đáp:
— Ba em bỏ đi từ khi em mới chào đời. Ông ấy nói không muốn có một đứa con như em. Nhưng mẹ em luôn bảo em hoàn hảo. Em nghĩ chắc nhiều người khác cũng cần được nghe rằng họ đáng quý, như mẹ đã nói với em.
Cổ họng tôi nghẹn lại. Một cậu bé Down, bị cha chối bỏ, lại trở thành người gieo lời yêu thương cho cả trăm người xa lạ mỗi ngày.
Rồi một sáng, quầy số 3 vắng lặng. Laura thông báo:
— Matías nhập viện rồi. Cậu ấy bị bệnh, phải nghỉ ít nhất một tuần.
Tin lan nhanh. Khách hàng nào cũng hỏi:
— Cậu bé viết lời nhắn đâu rồi?
— Matías ổn chứ?
Và rồi, điều kỳ diệu bắt đầu. Người ta để lại những phong bì nhỏ, những tấm thiệp, những mẩu giấy viết vội. Lúc đầu chỉ vài cái, sau một tuần đã thành cả túi đầy – hơn 200 lá thư gửi riêng cho Matías.
Một bé gái vẽ cậu như siêu anh hùng với áo choàng đỏ.
Một người đàn ông mắc ung thư viết ba trang kể rằng những lời nhắn đã giúp ông đủ nghị lực đi qua những buổi hóa trị.
Một bà mẹ đơn thân nói nhờ hóa đơn của cậu mà chị thấy mình vẫn “được nhìn thấy và được yêu thương”.
Chủ nhật, tôi mang cả túi thư đến bệnh viện. Matías nằm đó, gương mặt xanh xao nhưng ánh mắt vẫn sáng lấp lánh. Tôi đặt túi thư xuống giường:
— Toàn bộ đều gửi cho em.
Cậu run run mở phong bì đầu tiên, đọc to:
— “Matías thân mến, những lời cháu viết đã làm sáng bừng ngày u ám của tôi. Cảm ơn cháu.”
Nước mắt cậu lăn dài.
— Tất cả… đều cho em sao, Carlos?
— Tất cả đều cho em.
Chúng tôi đọc từng lá thư. Cậu vừa cười, vừa khóc, ôm chặt túi thư vào ngực:
— Mẹ nói đúng… lời tử tế thật sự làm trái tim hạnh phúc.
Ngày Matías quay lại siêu thị, quầy số 3 như vỡ òa. Nhân viên và khách cùng vỗ tay. Có người rưng rưng nước mắt.
Matías cúi đầu, xúc động thì thầm:
— Tất cả… là vì em sao?
Tôi đặt tay lên vai cậu:
— Tất cả vì em, chàng trai nhỏ của tôi.
Chiều hôm đó, tôi thấy Matías trao một hóa đơn cho cô gái trẻ. Cô đọc xong, dừng lại rất lâu, rồi cúi xuống nói nhỏ điều gì đó. Sau đó, cậu ngẩng lên, mắt lấp lánh, kể cho tôi:
— Cô ấy nói hôm nay cô ấy muốn bỏ cuộc. Nhưng nhờ lời nhắn của em, cô ấy sẽ tiếp tục.
Tôi không nói nên lời.
Matías nở nụ cười trong veo, giơ tờ hóa đơn lên như khoe một kho báu:
— Thấy không, Carlos? Lời tử tế thay đổi cả thế giới.
Và tôi tin, cậu đúng. Một chàng trai Down, một hộp bút màu, một trái tim biết yêu thương… đã viết nên phép màu mà cả một cộng đồng sẽ còn nhớ mãi.

