Buổi sáng hôm đó cũng như bao buổi sáng khác — tất bật, vội vàng và toàn tiếng quát mắng:

— “Dậy ngay! Rửa mặt đi! Tóc rối tung thế kia thì ai nhìn cho nổi?”

— “Áo len đâu? Trời lạnh lắm! Nhanh lên, muộn rồi!”

— “Không kịp ăn sáng đâu! Đây, cầm lấy hộp nước ép — đừng làm đổ đấy!”

— “Trời ơi, lại nữa? Bố đã nói bao nhiêu lần rồi! Con vụng về quá mức chịu đựng được!”

Đứa trẻ lặng im.

Nó không còn gọi “bố” nữa.

Nó bắt đầu học cách sợ giọng nói của tôi hơn là trông mong vào vòng tay của tôi.

Ở lớp học, nó ngồi một mình nơi góc bàn. Ánh mắt dán lên ô cửa kính, nơi những đám mây trôi lững lờ.

Nó không cười.

Không nói.

Chỉ lặng lẽ nhìn bạn bè ríu rít mà thắc mắc: “Tại sao con không thấy vui như các bạn?”

Rồi đến tối, trong bóng đèn vàng vọt, khi tôi đang sửa lại dây xích cho con chó nghiệp vụ, con trai tôi đứng đó. Im lặng rất lâu. Rồi nó thì thầm:

— “Hôm nay cô giáo hỏi: Bố con làm nghề gì… Con không biết trả lời sao.”

Tôi đáp cộc lốc, không ngẩng đầu:

— “Huấn luyện chó.”

— “Bố dạy chúng cái gì hả bố?" con hỏi nhỏ xíu.

Tôi vẫn mải mê buộc dây, không nhận ra đôi mắt ấy đang dõi theo mình:

— “Bố dạy chúng biết nghe lời. Không phá phách. Biết chờ đợi. Biết bảo vệ. Làm bạn với người mù. Cứu người. Trung thành, dũng cảm… Và tất cả những điều đó, chỉ để yêu thương – không đòi hỏi gì.”

— “Bố dạy bằng cách nào?” – giọng con như tan vào không khí.

Tôi thở dài:

— “Bằng sự kiên nhẫn. Cho chúng đeo sợi xích nhỏ. Đi bên cạnh. Dạy bằng giọng dịu dàng. Sửa sai nhưng không làm đau. Và luôn vuốt ve chúng sau đó… để chúng biết mình không bị bỏ rơi.”

Con tôi nuốt nước bọt. Mắt đỏ hoe, giọng run run như sắp vỡ:

— “Bố ơi… Vậy cho con đeo sợi xích đó được không?”

“Con muốn học giống bố… Nhưng bố đừng la con nữa… Sửa con mà đừng quát…

Sau đó, bố ôm con… giống như bố vuốt ve mấy chú chó ấy.

Bố hãy kiên nhẫn với con. Con cũng muốn trở thành người bảo vệ… Con sẽ chăm sóc mọi người.

Và nếu một ngày nào đó, bố không còn nhìn thấy nữa…

Thì con… sẽ là đôi mắt của bố.”

Tôi khựng lại.

Chiếc dây xích rơi khỏi tay.

Tôi quỳ xuống và ôm con vào lòng, ôm thật chặt như thể sợ nó sẽ tan biến.

Trong cái ôm ấy, tôi đã nghe tiếng nấc của chính mình vỡ oà trong ngực.

Và từ giây phút đó…

Một sợi xích khác được tạo ra.

Không phải bằng sắt.

Mà bằng tình yêu. Bằng sự dịu dàng. Bằng sự hiện diện và lắng nghe.

Một sợi xích vô hình… nhưng bền vững hơn bất kỳ sợi xích nào từng được rèn ra.

Xin đừng quên:

Trẻ con không cần một người cha hoàn hảo.

Chúng cần một người cha kiên nhẫn.

Một người đủ mềm mại để dạy dỗ và đủ vững chãi để yêu thương.

Tình yêu - không phải để hét lên.

Mà là để trao đi, mỗi ngày, bằng sự hiện diện dịu dàng.

 

ST