- Có chuyện gì vậy - tôi hỏi. - Con gái tôi bị làm sao vậy?

- Con gái chị vẫn ổn, nhưng chúng tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với chị. - giọng cô giáo nghe rất lạnh lùng.

Tôi cố tập trung vào công việc, kết quả không đâu vào đâu cả, sau đó tôi xin nghỉ sớm và chạy đến trường mẫu giáo. Ở trường, các cô giáo liếc xéo nhìn tôi và dẫn tôi đến gặp bác sĩ tâm lý. Vị bác sĩ khẽ thở dài, nhìn tôi như nhìn một nữ sinh biếng nhác và đưa cho tôi một bức tranh do trẻ con vẽ:

- Chúng tôi tiến hành kiểm tra, mỗi em tự vẽ gia đình của mình. Tất cả các em đều vẽ những người cùng sống với chúng trong gia đình, có đứa còn vẽ thêm những người thân khác.Và đây là những gì con gái chị đã vẽ.

Tôi nhìn bức tranh vẽ của con gái mình, phải nói rằng con gái tôi Nika không thích vẽ vời, thậm chí nó vẽ như thế nào thì cũng không quan trọng với lứa tuổi của nó. Nói chung, trên tờ giấy có ba hình vẽ nguệc ngoạc theo kiểu "tay - chân - đầu cắm vào quả dưa chuột". Được cái, dưới mỗi hình vẽ đều có chú thích, vì Nika đã biết mặt chữ cái và nó cố gắng ghi chú: "Bố", "Bà Olya" và "Tôi". Chỉ có vậy thôi.

- Chị hiểu không? - vị chuyên gia tâm lý hỏi. - Chị không có mặt trong cuộc đời của con gái mình. Đơn giản là không. Chị không tham dự, không có mặt trong cuộc sống của con mình. Cuộc sống của con gái chị chỉ có bố và bà, trong khi nó rất cần mẹ. Trong khi đó, chị đâu có sống ở thành phố khác...

Chỉ có vậy, vân vân và vân vân. Trong khoảng mười lăm phút, vị chuyên gia tâm lý đọc cho tôi nghe những vấn đề về tâm lý trẻ em, yêu cầu tôi phải thay đổi cách đối xử với con. Sau đó, hai mẹ con về nhà. Nika líu la líu lo còn tôi như sống dở chết dở. Tôi nghĩ, sao thế nhỉ? Từ khi sinh ra, tôi đã không rời con nửa bước. Nó là đứa con mà tôi mong ngày mong đêm. Tôi yêu con hơn cả cuộc sống của mình, tôi đọc sách cho con nghe, đưa con đi chơi khắp nơi, hai mẹ con cùng nấu ăn và dọn dẹp, cùng dắt chó đi dạo. Sao lại như vậy nhỉ? Cuối cùng, tôi không kìm được và hỏi con gái:

- Nika, - Tôi cố gắng hỏi con bằng một giọng điềm tĩnh. - Hình như hôm nay con và bạn Okcano Valeryevny cùng vẽ tranh...

- Vâng. - con gái tôi xác nhận.

- Vậy tại sao con chỉ vẽ bố, bà với con, mà không có mẹ?

- Mẹ ơi, mẹ đẹp lắm! - Nika nói. - Còn con thì không thể vẽ mẹ đẹp như vậy được!

Người dịch: Dương Nguyên Khải

 

Alexander Merkulov