Ngày 19/10, Bệnh viện Đa khoa thành phố Vinh (Nghệ An) tiếp nhận bệnh nhi H.T.N.L. (9 tuổi, trú xã Cổ Đạm, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh) trong tình trạng đa chấn thương, tinh thần hoảng loạn.

Bác sĩ điều trị cho biết thời điểm nhập viện, bé run rẩy, né tránh tiếp xúc, luôn trong trạng thái sợ hãi cực độ.

Tại đây kết quả khám lâm sàng ghi nhận:

Vùng đầu: Ba vết thương hở nham nhở, nghi do vật cứng gây ra; trong đó có vết sâu ở vùng chẩm, phải khâu bảy mũi.

Toàn thân: Nhiều vết bầm tím mới trải dài khắp lưng, mông, đùi, chân.

Dấu vết cũ: Hàng chục sẹo cũ mờ trên da, cho thấy em nhiều lần bị bạo hành trước đó.

 

 Để giúp bé ổn định tinh thần, bệnh viện đã sắp xếp phòng điều trị riêng, hạn chế tiếp xúc đông người và có nhân viên tâm lý túc trực hỗ trợ.

Hành vi tàn nhẫn và lời kể ám ảnh

Theo điều tra ban đầu, tối 18/10, sau khi uống rượu, Nguyễn Văn Nam (31 tuổi, cha dượng của bé L.) tra hỏi con riêng của vợ về một việc nhỏ. Khi bé trả lời không đúng ý, Nam đã dùng tay, gậy gỗ và cả búa đinh để đánh đập tàn nhẫn.

Sau khi gây án, đối tượng tự băng bó sơ qua vết thương cho bé rồi để bé ngủ. Sáng hôm sau, Nam khóa cửa nhốt bé trong nhà rồi đi làm.

Đến trưa, bé L. kiệt sức, mở được cửa sổ kêu cứu. Hàng xóm nghe thấy tiếng khóc, phá cửa xông vào và báo chính quyền địa phương đưa bé đi cấp cứu. Thời điểm xảy ra vụ việc, mẹ ruột của bé – chị Bàn Thị Bình – đang về quê ngoại ở Sơn La.

Trong lời kể với bác sĩ và cán bộ điều tra, bé L. nói nhỏ:
Bố Nam hay uống rượu, uống nhiều là đánh con nhiều… Đêm đó, bố chốt cửa, con không chạy được. Con chỉ mong bố đừng uống rượu nữa, đừng đánh con nữa…”.

Hiện công an tỉnh Hà Tĩnh đã ra lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp đối với Nguyễn Văn Nam để điều tra về hành vi “Cố ý gây thương tích”.

Sang chấn tâm lý và những vết thương vô hình

Theo các chuyên gia tâm lý, vụ việc bé L. là một bi kịch điển hình về hậu quả nặng nề của bạo lực gia đình đối với trẻ nhỏ – nơi những vết thương thể chất có thể lành, nhưng tổn thương tinh thần thì ám ảnh cả đời.

Sợ hãi và mất niềm tin: Trẻ hoảng sợ khi gặp người lạ, thu mình, tránh giao tiếp, kể cả với người an toàn.

Rối loạn lo âu – trầm cảm: Ám ảnh bởi ký ức bạo lực, gặp ác mộng, rối loạn giấc ngủ, ăn uống kém.

Biến đổi nhân cách: Trẻ có thể trở nên tự ti, cam chịu hoặc ngược lại, hình thành hành vi hung hăng, phản kháng xã hội.

Một chuyên gia tâm lý trẻ em chia sẻ với Tạp chí Sức khỏe Trẻ em:

“Một đứa trẻ 9 tuổi bị chính người chăm sóc mình bạo hành bằng hung khí nguy hiểm như búa, lại bị nhốt kín trong nhà, là một cú sốc kinh hoàng. Trẻ rất dễ mắc rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) – căn bệnh tâm lý có thể kéo dài đến tuổi trưởng thành.”

Hiện sức khỏe thể chất của bé L. đang trong quá trình dần hồi phục. Tuy nhiên, quá trình chữa lành tinh thần sẽ rất dài và cần sự hỗ trợ của các chuyên gia tâm lý, gia đình cùng cộng đồng.

Mỗi người lớn là một tấm lá chắn cho trẻ em

Vụ việc một lần nữa nhắc nhở rằng bạo lực đối với trẻ không chỉ là hành vi phạm pháp mà còn là vết thương đạo đức của xã hội. Mỗi người lớn – cha mẹ, thầy cô, hàng xóm – đều có thể trở thành tấm lá chắn bảo vệ trẻ, chỉ bằng một hành động quan tâm, một cuộc gọi báo tin, hoặc một ánh mắt để nhận ra điều bất thường.

Trẻ em có quyền được sống trong môi trường an toàn, yêu thương và tôn trọng. Bảo vệ các em không chỉ là nghĩa vụ – mà là thước đo nhân văn của một xã hội văn minh.

 

Nguyễn Hưng