Hàng dài những tù nhân lê bước về phía trước. Kiệt sức. Đói khát. Khiếp sợ. Không khí nồng nặc mùi khói và mồ hôi. Những tên lính gác quát tháo, roi da quất vun vút.

Người mẹ quỳ xuống bên cậu con trai nhỏ. Đôi tay bé bỏng của cậu loay hoay với sợi dây giày. Bà khẽ thì thầm: “Con không được ngã.” Giọng bà nhẹ, gần như tan biến giữa tiếng ồn ào tàn bạo xung quanh. Một tên lính quát lớn. Bà không vội. Vẫn buộc dây, đỡ con đứng dậy, rồi nở một nụ cười run rẩy.

Một tù nhân khác đứng phía sau đã chứng kiến cảnh đó. Nhiều năm sau, ông nói hình ảnh ấy ám ảnh ông hơn bất kỳ tiếng la hét hay tiếng súng nào. “Giữa nơi tràn ngập cái chết ấy,” ông nói, “vẫn có một người mẹ sợ con mình vấp ngã.”

Cuộc hành quân tiếp tục. Người mẹ, đứa trẻ, và vô số người khác biến mất trong các buồng khí độc. Giữa sự sống và cái chết chỉ cách nhau vài bước chân. Thế nhưng hành động nhỏ bé ấy — buộc một sợi dây giày — trở thành một sự phản kháng thầm lặng trước nỗi kinh hoàng. Đó là tình yêu, giản dị mà bền bỉ, không chịu khuất phục dù bị vây quanh bởi tàn ác.

Khi quân Đồng minh giải phóng trại, hàng ngàn đôi giày trẻ em được tìm thấy chất thành đống. Những đế giày nhỏ bé, mòn vẹt. Mỗi đôi là một câu chuyện kết thúc quá sớm. Mỗi đôi là tiếng vọng mơ hồ của những bước chân không bao giờ trở về nhà.

Giữa những hàng giày ấy, hình ảnh người mẹ quỳ xuống trong lớp bụi vẫn sống mãi trong ký ức những người còn sót lại. Những cử chỉ nhỏ bé vẫn mang ý nghĩa. Dù trong thời khắc tăm tối nhất, chúng vẫn là bằng chứng cho thấy nhân tính vẫn tồn tại. Một bài học được truyền lại qua bao thế hệ: tình yêu vẫn sống, ngay cả khi mọi thứ khác bị cướp đi.

Những đôi giày ấy trở thành biểu tượng. Lời nhắc rằng lòng dũng cảm có thể thầm lặng. Rằng sự quan tâm có thể tồn tại ngay cả nơi thống trị bởi tàn nhẫn. Và rằng — ngay cả hành động nhỏ nhất — cũng có thể vang vọng qua lịch sử.

 

ST