Trong căn phòng nhỏ, hai đứa trẻ đang ngồi trò chuyện.
Thằng bé quay sang hỏi cô bạn:
- Noël này, cậu sẽ xin ông già Noel cái gì?
- Mình xin một con búp bê Barbie. Còn cậu?
- Mình xin… Tampax.
Cô bé tròn xoe mắt:
- Tampax là gì thế?
Thằng bé nhún vai:
- Mình đâu biết. Nhưng quảng cáo nói rằng nếu có Tampax thì người ta có thể đi biển mỗi ngày, chạy xe đạp, cưỡi ngựa, nhảy nhót, đi chơi tối, chạy bộ… làm đủ mọi thứ vui mà không ai nhận ra gì hết! Thế thì… mình cũng muốn cái đó!
Ngây thơ, trong sáng - nhưng cũng là một tấm gương nhỏ phản chiếu thế giới người lớn.
Phía sau tiếng cười
Quảng cáo, với những lời hứa hào nhoáng, đôi khi khiến trẻ con (và cả người lớn) hiểu rằng một sản phẩm có thể thay đổi cả cuộc sống.
Chỉ vài giây trên TV, Tampax - một sản phẩm vệ sinh phụ nữ - bỗng được thổi phồng thành biểu tượng của tự do, niềm vui và sức mạnh.
Thằng bé đâu biết rằng, “Tampax” không phải là phép màu, mà chỉ là một cách để con gái thấy thoải mái, tự tin hơn trong những ngày khó chịu nhất của tháng.
Và thế là, qua miệng một đứa trẻ, ta nghe lại âm vang của những thông điệp tiếp thị quá hoàn hảo, đến mức biến điều tự nhiên nhất của con người thành một “siêu năng lực”.
Và với người lớn…
Thay vì cười cho qua, đây là cơ hội để cha mẹ, thầy cô, người lớn bắt đầu một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng:
“Tampax là gì?”
“Kinh nguyệt là gì?”
“Cơ thể con gái thay đổi ra sao khi lớn lên?”
Đó là những điều ai cũng nên biết, và càng được nói sớm bằng sự tôn trọng, càng giúp trẻ lớn lên lành mạnh, tự tin, và không thấy xấu hổ về cơ thể mình.
Một câu chuyện nhỏ, tưởng chỉ để cười nhưng lại dạy ta rằng sự ngây thơ là tấm gương soi trung thực nhất của người lớn.
Nếu ta không nói với trẻ về những điều tự nhiên, quảng cáo sẽ làm thay ta… theo cách mà ta không mong muốn.
