Trong căn nhà nhỏ ở xã Tích Giang (huyện Phúc Thọ, Hà Nội), cô học trò Đào Bích Ngọc ngồi bên bàn học cũ, ánh đèn vàng hắt xuống những trang vở chi chít chữ. Không có cha mẹ bên cạnh, chỉ có người bà đã già yếu lặng lẽ ngồi nhặt rau ngoài hiên. Nhưng chính trong không gian tưởng chừng tĩnh lặng ấy, một ý chí mạnh mẽ đang âm thầm lớn lên – ý chí của cô bé không chịu khuất phục số phận.
Mất mát sớm và những ngày không dễ dàng
Ngọc và chị gái mất cả cha lẫn mẹ từ khi còn rất nhỏ. Hai chị em được bà nội cưu mang, nuôi nấng bằng công việc nhặt ve chai, hái rau dại, gom từng đồng tiền ít ỏi. Những buổi chiều đi học về, Ngọc lại phụ bà nhặt phế liệu, rồi tối đến mới cặm cụi học bài.
“Có những hôm trời mưa, em chỉ mong bà không phải đi nhặt phế liệu nữa, nhưng nếu không đi thì ngày mai sẽ chẳng có tiền ăn,” Ngọc kể. Giọng em nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt toát lên sự kiên định hiếm thấy ở một cô bé tuổi thiếu niên.
Học giỏi để đổi đời
Từ nhỏ, Ngọc đã hiểu rằng chỉ có học mới giúp em thoát khỏi cảnh nghèo. Mỗi tờ giấy kiểm tra điểm cao là niềm vui không chỉ của riêng em, mà còn là món quà tinh thần cho người bà tần tảo.
Nhiều năm liền, Ngọc đạt danh hiệu học sinh giỏi cấp trường, cấp huyện, được thầy cô và bạn bè quý mến vì tính thật thà, chăm chỉ. Dù cuộc sống thiếu thốn đủ bề – từ bộ đồng phục cũ, đôi giày sờn gót cho đến những bữa cơm đạm bạc – nhưng Ngọc chưa từng than phiền.
“Em muốn trở thành cô giáo dạy Văn,” Ngọc chia sẻ. “Vì Văn học giúp em hiểu con người, hiểu lòng mình, và cho em niềm tin rằng dù hoàn cảnh có khó đến đâu, mình vẫn có thể sống tốt.”
Ánh sáng từ nghị lực và lòng nhân ái
Thầy cô ở trường THCS nơi Ngọc theo học đều nói rằng: điều đáng quý nhất ở Ngọc không chỉ là thành tích học tập, mà là tinh thần không bỏ cuộc. Có lần, khi bị ốm, em vẫn xin đến lớp để không bỏ lỡ bài giảng. Cô giáo chủ nhiệm kể: “Có hôm trời rét cắt da, Ngọc vẫn đạp xe gần 5 cây số đến trường. Tôi hỏi sao không nghỉ, em chỉ cười: nghỉ một ngày là lại nợ thêm một bài học.”
Ngọc không chỉ học giỏi mà còn sống tình cảm, hay giúp bạn bè yếu hơn trong học tập. Ở lớp, em thường được giao nhiệm vụ kèm các bạn học chậm. Với nụ cười hiền và cách giảng nhẹ nhàng, Ngọc luôn khiến mọi người cảm thấy ấm áp.
Ước mơ giản dị nhưng đầy quyết tâm
Hiện nay, Ngọc đang bước vào giai đoạn quan trọng của tuổi học trò – chuẩn bị cho những kỳ thi lớn. Bà nội sức khỏe yếu, chị gái cũng phải đi làm xa, nhưng Ngọc vẫn tự mình sắp xếp thời gian học và việc nhà.
Khi được hỏi về tương lai, Ngọc nói chậm rãi:
“Em chỉ mong được học hết cấp ba, rồi thi vào sư phạm. Em muốn dạy Văn – để truyền cho học sinh tình yêu chữ nghĩa và nghị lực vượt khó giống như em đã được dạy.”
Đó là ước mơ giản dị, nhưng ẩn chứa trong đó là cả một sức sống mạnh mẽ – sức sống của cô bé mồ côi, nhưng chưa bao giờ chịu để nỗi buồn đánh gục.
Không phải ai sinh ra cũng có điều kiện để được sống trong đủ đầy, nhưng câu chuyện của Đào Bích Ngọc cho thấy: nghèo khó không thể ngăn được một tâm hồn biết vươn lên.
Từ góc học tập nhỏ nơi làng quê Phúc Thọ, cô bé ấy đang lặng lẽ viết nên trang đầu tiên của cuộc đời mình – bằng chữ, bằng nghị lực và bằng niềm tin rằng:
“ Nếu không thể chọn nơi mình sinh ra, thì em sẽ chọn cách sống để không bao giờ phải cúi đầu trước số phận.”