“Bố ơi, cho con đeo sợi xích nhỏ đó được không?”
Câu nói ấy… như một mũi dao nhọn hoắt, lặng lẽ xuyên thấu tim tôi.
Không phải là một lời phàn nàn. Không phải là một tiếng khóc.
Chỉ là một lời thì thầm. Nhẹ nhàng. Đủ để làm cả thế giới bên trong tôi sụp đổ.