Con bé nhìn quanh, rồi bước thẳng tới trước mặt Snake – gã thủ lĩnh Iron Wolves, cao gần 2 mét, mặt đầy sẹo, bắp tay cuồn cuộn như gốc cây. Nó kéo nhẹ gấu áo khoác da của ông ta và thì thầm:
— Chú ơi… chú có thể giúp cháu tìm mẹ không?
Cả quán im phăng phắc. Que cơ bi-a khựng lại giữa không trung. Nhạc dừng giữa chừng. Ai cũng dán mắt vào con bé.
Nó lí nhí kể:
— Mẹ cháu bị nhốt dưới hầm… không tỉnh lại. Ông ấy bảo nếu cháu nói cho ai biết, ông ấy sẽ làm hại em trai cháu. Nhưng mẹ bảo, nếu gặp nguy hiểm thì hãy tìm… các chú biker.
Snake ngồi thụp xuống, ánh mắt dữ dằn bỗng chùng lại:
— Tên con là gì vậy, công chúa?
— Emma.
— Còn “ông ấy” là ai?
Con bé run run:
— …là một cảnh sát.
Cả phòng thở gấp. Một viên cảnh sát. Giờ thì ai cũng hiểu vì sao mẹ Emma lại dặn con tìm biker thay vì tìm “người đeo phù hiệu”.
Snake đứng bật dậy, bế Emma vào lòng. Giọng ông trầm nhưng rắn như thép:
— Anh em! Lên xe. Đêm nay, ta không chỉ cứu một người mẹ. Ta đưa cả gia đình này về nhà.
Tiếng ghế kéo kèn kẹt. Tiếng chìa khóa lách cách. Hơn chục gã biker trong áo da bắt đầu hành động. Một người đưa Emma cốc sữa nóng, một người ghi lại địa chỉ. Những người khác chia nhau nhiệm vụ: đánh lạc hướng, chặn đường, và xông thẳng tới căn nhà nơi mẹ Emma bị nhốt.
Đêm ấy, tiếng Harley nổ vang khắp phố. Hai biker lao đi gây rối ở đầu thành phố để đánh lạc hướng. Snake cùng đồng đội lặng lẽ cắt máy, luồn vào ngôi nhà. Ở tầng trên, họ tìm thấy em trai Emma – yếu ớt nhưng còn sống. Trong hầm tối, Snake ôm lấy Sarah – mẹ Emma, cơ thể bầm dập nhưng vẫn thở.
Trong lúc đó, họ còn ghi âm được chính miệng viên cảnh sát thú nhận: “Con nhỏ dám hé môi, tao sẽ xử nó nốt.” Bằng chứng ấy nhanh chóng được chuyển cho báo chí và lực lượng liên bang.
Khi gã cảnh sát quay về, căn nhà trống trơn. Gia đình đã an toàn. Và ông ta sụp hố chính mình. Vài tuần sau, hắn bị bắt, kéo theo cả một ổ tham nhũng trong ngành.
Còn tại clubhouse của Iron Wolves, Sarah được bác sĩ chăm sóc. Emma và em trai Leo ngủ ngon lành trong căn phòng mới, bên ngoài có cả chục biker thay phiên gác cửa. Họ thề: không ai được phép làm hại hai đứa nhỏ này nữa.
Một buổi tối, Sarah ngồi ngoài hiên, nhìn Emma chạy theo những con đom đóm. Bà khẽ nói với Snake:
— Tôi biết chẳng ai tin tôi. Nhưng tôi nói với Emma: có những người bảo vệ mang phù hiệu, và có những người mang áo da. Tôi tin các anh sẽ thấy những đứa trẻ của tôi, chứ không phải quá khứ của tôi.
Snake nhìn Emma cười khúc khích khi một gã to con dừng lại để nó nhặt con đom đóm trên giày anh ta. Ông khẽ cười:
— Chúng tôi không phải anh hùng đâu, thưa chị. Chúng tôi chỉ là những con “quái vật” mà lũ quái vật khác phải sợ. Anh hùng thật sự… chính là con gái chị. Con bé đã dám bước vào bóng tối để tìm đúng người sẽ chiến đấu vì nó.
Trong tiếng pô xe gầm xa xa, mùi xăng dầu và gió đêm lành lạnh, một gia đình tưởng chừng tan nát… đã tìm thấy nơi nương tựa. Không chỉ được cứu, họ được đón nhận vào một bầy sói – những kẻ có thể dữ dằn với cả thế giới, nhưng sẽ hiền dịu khi bảo vệ “người nhà” của mình.
(Sưu tầm)