Tại khoa sơ sinh Bệnh viện Đa khoa Bình Dương (TP.HCM), suốt nhiều tháng qua, bốn trẻ bé bỏng bị bỏ rơi vẫn ngày ngày được bế bồng, chăm sóc bởi đôi tay và tấm lòng của các bác sĩ, y tá với đầy nhẫn nại và thương yêu.
Bệnh nhi mã số "247567..."
Cuối tháng 11-2024, trong lúc đang tập thể dục, người dân ở phường Tân Uyên (TP.HCM) chợt nghe tiếng khóc yếu ớt của một đứa trẻ sinh non (khoảng 24 tuần tuổi) phát ra từ thùng rác bên đường. Bé được đưa vào bệnh viện, và từ đó hành trình giành giật sự sống cho em cũng bắt đầu.
Thương - đó là biệt danh trìu mến được các y bác sĩ Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bình Dương đặt tạm cho em.
Trong hồ sơ bệnh án, ngoài mã bệnh nhân số "247567...", còn lại chỉ vài dòng thông tin sơ sài: ngày nhập viện, nơi được thấy đầu tiên... Thông tin "họ tên bố" và "họ tên mẹ"... đều bị bỏ trống.
Ngày Thương được đưa vào bệnh viện, trước mắt các y bác sĩ là một em bé trong tình trạng tím tái toàn thân, suy hô hấp nặng do viêm phổi, nhiễm trùng nguy kịch, đặt lên bàn cân chỉ nặng khoảng 950g.
"Tình trạng quá tệ, tưởng như con lúc đó đã chết. Chúng tôi chỉ kịp nhắn nhủ thầm: cố lên con nhé!" - bác sĩ Thái Ngọc Điệp, trưởng khoa sơ sinh của bệnh viện, nhớ lại.
Ngay lập tức Thương được hồi sức tích cực bằng máy thở, truyền dịch, dùng kháng sinh... Từng giây từng phút nặng nề trôi qua, các y bác sĩ kiên trì cùng con bám lấy hy vọng sống. Và rồi những tín hiệu sống bắt đầu le lói - em hấp thu sữa tốt hơn, cân nặng từ từ tăng lên trong niềm vui vỡ òa của các y bác sĩ.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài, khoảng 6 tháng sau khi siêu âm tim, các bác sĩ phát hiện Thương mắc dị tật tim bẩm sinh rất nặng, có thể cướp đi sinh mạng em bất cứ lúc nào nếu không được can thiệp kịp thời.
Trước tình thế cấp bách, bác sĩ Nguyễn Lân Hiếu, Giám đốc Bệnh viện Đa khoa Bình Dương lúc đó, đã lập tức hội chẩn cùng Bệnh viện Nhi đồng 2.
Ông cùng các đồng nghiệp quyết định thực hiện ca can thiệp đóng ống động mạch, đây cũng là ca can thiệp tim đầu tiên tại bệnh viện. Điều đặc biệt hơn cả là thiết bị đóng ống động mạch do chính bác sĩ Hiếu mang từ Hà Nội vào, trao cho em như một món quà của hy vọng được sống.
 |
| Bác sĩ Thái Ngọc Điệp, Trưởng khoa sơ sinh của Bệnh viện Đa khoa Bình Dương, xót xa khi lật lại từng trang bệnh án nhi "vô danh" - Ảnh: THU HIẾN |
Chỉ chưa đầy 12 giờ sau phẫu thuật, điều kỳ diệu thật sự đã đến: Thương được cai máy thở, hơi thở trở nên nhẹ nhàng hơn. Em tiếp tục được nuôi tại khoa trong gần 9 tháng và lớn lên khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác.
Dù bước qua lằn ranh sinh tử, số phận của Thương vẫn quá éo le. "Chúng tôi tìm thân nhân cho con rất nhiều lần, nhưng đáp lại chỉ là im lặng" - bác sĩ Điệp ôm Thương vào lòng, giọng nghẹn lại.
"Trẻ sơ sinh bị bỏ rơi tại bệnh viện không còn là hiện tượng hiếm gặp. Có những em được chăm sóc suốt 9 - 10 tháng, chúng tôi vẫn hy vọng từng phút từng giây có cha mẹ đến tìm con, nhưng đa phần các em đều không có ai đến nhận" - TS Lê Ngọc Long (Giám đốc Bệnh viện Đa khoa Bình Dương).
Tìm mẹ cho bé trong vô vọng
Ngày 26-7-2025, trong lúc dọn dẹp như thường ngày, chị lao công tại Bệnh viện Từ Dũ (TP.HCM) bất ngờ phát hiện một bé gái bé xíu đang nằm co ro trong nhà vệ sinh. Cả hành lang bệnh viện vang lên tiếng hỏi vội vã: "Ai là người thân của bé? Có ai là người nhà của bé gái này không?". Nhưng hết lần này đến lần khác, chẳng có ai đáp lại. Câu hỏi tan trong không gian, vô vọng!
Không giấy tờ hay bất kỳ thông tin nào đi kèm. Dựa theo kinh nghiệm, các bác sĩ chỉ có thể ước lượng em mới chừng 10 ngày tuổi. Điều kỳ diệu là em hoàn toàn khỏe mạnh, bú tốt, không gặp bất cứ vấn đề nào về sức khỏe.
Khi biết bé đã an toàn, bệnh viện vội trích xuất camera với hy vọng tìm được mẹ cho con. Thế nhưng góc đặt camera lại khuất, hình ảnh mờ nhòe chẳng thể nhận dạng bất cứ ai. Hết tháng này đến tháng khác, hành trình tìm kiếm gia đình cho bé vẫn chỉ dẫn về một "ngõ cụt'.
Từ giây phút ấy, bệnh viện trở thành ngôi nhà đầu tiên và cũng là nơi duy nhất bé Na (tên gọi thân thương được các bác sĩ đặt) có thể nương tựa. Các y bác sĩ, điều dưỡng trở thành cha mẹ thứ hai của bé.
Trong những ca trực đêm, những đôi tay vốn đầy nếp nhăn vì công việc lại nhẹ nhàng bồng bế, vỗ về bé Na. Người pha sữa, người thay tã, người canh bé ngủ. Tất cả xoay vòng, chia nhau từng chút yêu thương để bù đắp khoảng trống quá lớn mà bé phải mang từ khi chào đời.
"Chúng tôi luôn hy vọng cha mẹ bé sẽ quay lại, chỉ cần một lần... Ai cũng cố gắng để Na không thấy mình bị thiếu thốn tình thương. Sữa, tã được bệnh viện và các nhà hảo tâm hỗ trợ, còn lại mỗi người góp một chút sức lực và tình thương để chăm con", một nhân viên y tế chia sẻ.
Khá hơn trường hợp của các bé không rõ tung tích cha mẹ, nhưng nỗi xót xa nhất vẫn là nhiều trường hợp dù biết cha, mẹ nhưng cũng không ai đến nhận. Ngày 12-6-2025, một bé trai sinh non tháng, chỉ nặng vỏn vẹn khoảng 1kg, được phát hiện bị bỏ rơi ngay tại Bệnh viện Đa khoa Bình Dương. Em được tạm đặt tên là Bùi Minh Thuận.
Các điều dưỡng vẫn chưa thể quên hình ảnh người mẹ trẻ trong ngày nhập viện sinh con: Q.T., mới 17 tuổi, dáng người gầy gò, khuôn mặt xanh xao. Khi được hỏi về cuộc sống hiện tại, gia đình cho biết T. đã nghỉ học, bươn chải đủ nghề để mưu sinh qua ngày.
Thuận chào đời non tháng, mang trên mình nhiều bệnh. Dù hoàn cảnh vô cùng khó khăn, các y bác sĩ vẫn không bỏ cuộc, đưa em đến Bệnh viện Nhi đồng 2 để phẫu thuật bệnh lý võng mạc.
Chính những điều dưỡng nơi đây đã thay nhau chăm sóc em từng bữa sữa, từng giấc ngủ. Nhờ sự chung tay của các nhà hảo tâm, viện phí cho em cũng được lo liệu đầy đủ.
 |
| Tranh thủ từng phút từng giây rảnh tay, các y bác sĩ khoa sơ sinh Bệnh viện Đa khoa Bình Dương thay nhau bồng bế, dỗ dành bốn thiên thần nhỏ bị bỏ rơi - Ảnh: THU HIẾN |
"Ban đầu T. còn lên thăm con được vài lần, rồi bỗng dưng mất liên lạc. Chúng tôi gọi mãi vào số điện thoại ấy nhưng không ai bắt máy. Hồ sơ sau đó được chuyển cho công an, thế nhưng suốt nhiều tháng trời vẫn bặt tin...", một điều dưỡng từng chăm sóc Thuận kể lại.
Giữa những hành lang bệnh viện, Thuận - cậu bé nhỏ xíu ấy - vẫn ngày ngày lớn lên bằng sự chở che của những con người không cùng máu mủ và bằng một hy vọng mong manh rằng sẽ có một vòng cha mẹ quay lại tìm em.
Đây không phải là những hồ sơ bệnh án nhi khoa vô danh đầu tiên ở các bệnh viện, nhất là bệnh viện nhi. Chỉ cần nhìn sang chồng hồ sơ đã ngả màu thời gian, giấy tờ sờn mép sau bao năm được lật giở tại nhiều nơi, ai cũng dễ dàng thấy con số ấy quá lớn. Hàng chục năm qua, hàng trăm cái tên tạm, hàng trăm số hiệu thay cho tên gọi, hàng trăm câu chuyện chưa bao giờ có lời giải.
Các em nhỏ bước vào đời với những nỗi buồn không tên và một xuất phát điểm mong manh hơn bất kỳ ai. Thế nhưng, giữa cảm giác chua xót ấy lại le lói niềm hy vọng, bởi nơi đây, mỗi đứa trẻ đều được nâng niu bằng tình thương giản dị mà sâu nặng của các y bác sĩ.