Chủ Nhật, 19/10/2025 14:35 (GMT+7)

“Bố ơi, cho con đeo sợi xích nhỏ đó được không?”

Câu nói ấy… như một mũi dao nhọn hoắt, lặng lẽ xuyên thấu tim tôi.Không phải là một lời phàn nàn. Không phải là một tiếng khóc.Chỉ là một lời thì thầm. Nhẹ nhàng. Đủ để làm cả thế giới bên trong tôi sụp đổ.
Ảnh đại diện tin bài

Ảnh minh họa

 

Buổi sáng hôm đó cũng như bao buổi sáng khác — tất bật, vội vàng và toàn tiếng quát mắng:

— “Dậy ngay! Rửa mặt đi! Tóc rối tung thế kia thì ai nhìn cho nổi?”

— “Áo len đâu? Trời lạnh lắm! Nhanh lên, muộn rồi!”

— “Không kịp ăn sáng đâu! Đây, cầm lấy hộp nước ép — đừng làm đổ đấy!”

— “Trời ơi, lại nữa? Bố đã nói bao nhiêu lần rồi! Con vụng về quá mức chịu đựng được!”

Đứa trẻ lặng im.

Nó không còn gọi “bố” nữa.

Nó bắt đầu học cách sợ giọng nói của tôi hơn là trông mong vào vòng tay của tôi.

Ở lớp học, nó ngồi một mình nơi góc bàn. Ánh mắt dán lên ô cửa kính, nơi những đám mây trôi lững lờ.

Nó không cười.

Không nói.

Chỉ lặng lẽ nhìn bạn bè ríu rít mà thắc mắc: “Tại sao con không thấy vui như các bạn?”

Rồi đến tối, trong bóng đèn vàng vọt, khi tôi đang sửa lại dây xích cho con chó nghiệp vụ, con trai tôi đứng đó. Im lặng rất lâu. Rồi nó thì thầm:

— “Hôm nay cô giáo hỏi: Bố con làm nghề gì… Con không biết trả lời sao.”

Tôi đáp cộc lốc, không ngẩng đầu:

— “Huấn luyện chó.”

— “Bố dạy chúng cái gì hả bố?" con hỏi nhỏ xíu.

Tôi vẫn mải mê buộc dây, không nhận ra đôi mắt ấy đang dõi theo mình:

— “Bố dạy chúng biết nghe lời. Không phá phách. Biết chờ đợi. Biết bảo vệ. Làm bạn với người mù. Cứu người. Trung thành, dũng cảm… Và tất cả những điều đó, chỉ để yêu thương – không đòi hỏi gì.”

— “Bố dạy bằng cách nào?” – giọng con như tan vào không khí.

Tôi thở dài:

— “Bằng sự kiên nhẫn. Cho chúng đeo sợi xích nhỏ. Đi bên cạnh. Dạy bằng giọng dịu dàng. Sửa sai nhưng không làm đau. Và luôn vuốt ve chúng sau đó… để chúng biết mình không bị bỏ rơi.”

Con tôi nuốt nước bọt. Mắt đỏ hoe, giọng run run như sắp vỡ:

— “Bố ơi… Vậy cho con đeo sợi xích đó được không?”

“Con muốn học giống bố… Nhưng bố đừng la con nữa… Sửa con mà đừng quát…

Sau đó, bố ôm con… giống như bố vuốt ve mấy chú chó ấy.

Bố hãy kiên nhẫn với con. Con cũng muốn trở thành người bảo vệ… Con sẽ chăm sóc mọi người.

Và nếu một ngày nào đó, bố không còn nhìn thấy nữa…

Thì con… sẽ là đôi mắt của bố.”

Tôi khựng lại.

Chiếc dây xích rơi khỏi tay.

Tôi quỳ xuống và ôm con vào lòng, ôm thật chặt như thể sợ nó sẽ tan biến.

Trong cái ôm ấy, tôi đã nghe tiếng nấc của chính mình vỡ oà trong ngực.

Và từ giây phút đó…

Một sợi xích khác được tạo ra.

Không phải bằng sắt.

Mà bằng tình yêu. Bằng sự dịu dàng. Bằng sự hiện diện và lắng nghe.

Một sợi xích vô hình… nhưng bền vững hơn bất kỳ sợi xích nào từng được rèn ra.

Xin đừng quên:

Trẻ con không cần một người cha hoàn hảo.

Chúng cần một người cha kiên nhẫn.

Một người đủ mềm mại để dạy dỗ và đủ vững chãi để yêu thương.

Tình yêu - không phải để hét lên.

Mà là để trao đi, mỗi ngày, bằng sự hiện diện dịu dàng.

 

ST
Tiến sĩ Lê Nhật Ký Cổ tích không chỉ dành cho trẻ em
Tiến sĩ Lê Nhật Ký: Cổ tích không chỉ dành cho trẻ em...

Từ hơn 60 truyện của gần 20 tác giả trải dài suốt gần một thế kỷ, bộ sách Truyện cổ tích hiện đại Việt Nam (gồm 3 tập) lần đầu tiên được hệ thống hóa trong một tuyển tập quy mô, do Tiến sĩ Lê Nhật Ký tuyển chọn, Nhà xuất bản Kim Đồng ấn hành, vừa ra mắt bạn đọc cả nước.

Mẹ ơi, mẹ đẹp lắm
Mẹ ơi, mẹ đẹp lắm!

Đang giờ làm việc tôi nhận được cuộc gọi của cô giáo phụ trách lớp con gái tôi ở trường mẫu giáo. Cô giáo khẩn khoản yêu cầu tôi đến sớm một chút để đón Nika.

Ước mơ của con… là trở thành một chiếc điện thoại
Ước mơ của con… là trở thành một chiếc điện thoại

Một cô giáo đang ngồi chấm bài tập của học sinh. Trong khi đó, chồng cô đi qua đi lại trong nhà, mắt dán chặt vào chiếc điện thoại, mải mê với trò chơi yêu thích. Khi cô giáo chấm đến cuốn vở cuối cùng, bỗng bật khóc lặng lẽ.

Một chỗ ngồi cho hai người
Một chỗ ngồi cho hai "người"

Trong nhiều năm, ông Don Héctor đã trở thành một phần quen thuộc của nhà ga trung tâm. Không phải với tư cách hành khách, mà như một biểu tượng không thể tách rời.

Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
© Bản quyền 2024 Sức khỏe Trẻ em
Hotline: Hà Nội - (024) 37 765 156 / TP HCM - 0936813116
Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
Tạp chí Sức khỏe Trẻ em
Địa chỉ: 42 Ngô Thì Nhậm, Hà Nội.
Điện thoại:  0988158008; 0971251286.
Email: suckhoetreem2024@gmail.com.
Giấy phép số 298/GP-BTTTT, ngày 6/10/2024 của Bộ Thông tin và Truyền thông.
STK: 0021000568719, Ngân hàng Vietcombank
Ghi rõ nguồn Sức khỏe Trẻ em khi phát hành lại thông tin từ website này.
Thiết kế bởi Tập đoàn Trí Nam
Tổng biên tập: TS. Trần Doãn Tiến.
Phó Tổng Biên tập: TS. Nguyễn Văn Minh.
Ủy viên Ban biên tập: Nguyễn Thanh Cao
P. Trưởng ban Thư ký tòa soạn: Lê Minh Nam.
Truyền thông - Quảng cáo: Hà Diệu Hiền , Giám đốc Trung tâm Truyền thông
Tổ chức sự kiện: Nguyễn Văn Mạnh , P. Giám đốc Trung tâm Media
Trị sự: Đoàn Thanh Hà, P. Trưởng ban Trị sự