Tôi vẫn nhớ như in ngày mẹ đưa tôi quay lại trại mồ côi, như thể vừa hôm qua, dù đã năm năm trôi qua. Hồi đó tôi mới bảy tuổi, chẳng hiểu vì sao sáng hôm ấy chiếc va-li nhỏ của mình lại nằm sẵn trên giường.
— Con gái, con phải mạnh mẽ nhé — mẹ nói, né tránh ánh mắt tôi. — Chú Ricardo với mẹ… ừm, chú ấy nghĩ là sẽ tốt hơn nếu…
— Chú Ricardo không thích con à? — Tôi ngắt lời, cổ nghèn nghẹn.
Mẹ quỳ xuống trước chiếc xe lăn của tôi rồi cuối cùng cũng nhìn tôi. Mắt mẹ đỏ hoe.
— Không phải vậy đâu, con yêu. Chỉ là… mọi thứ rối ren quá. Nhưng mẹ sẽ quay lại đón con, mẹ hứa.
Mẹ đã không quay lại. Ít nhất là không phải lúc tôi cần mẹ nhất.
Những tháng đầu ở trại mồ côi là quãng thời gian tối tăm nhất đời tôi. Đêm nào tôi cũng khóc thầm, ôm chặt tấm ảnh duy nhất chụp hai mẹ con. Cho đến một sáng thứ Bảy nắng ấm mùa xuân, mọi thứ đổi khác.
— Sofía, có một cặp vợ chồng muốn gặp con, — cô giám đốc Marta báo tin cho tôi bằng một nụ cười thật lòng.
Cô Elena và chúTomás bước vào phòng sinh hoạt chung. Cô mỉm cười hiền, còn chú ôm theo một cuốn truyện cổ tích.
— Chào Sofía, — cô Elena ngồi xuống ngang tầm mắt tôi. — Cô nghe nói con mê truyện phiêu lưu lắm.
— Vâng ạ, — tôi rụt rè. — Nhưng con chỉ đọc được thôi. Con… không thể đi phiêu lưu.
Chú Tomás ngồi bệt xuống cạnh tôi.
— Con biết không? Những cuộc phiêu lưu đẹp nhất đâu phải lúc nào cũng cần đôi chân. Nhiều khi chỉ cần trí tưởng tượng… và những người tốt ở bên cạnh.
Ba tháng sau, tôi theo họ về nhà. Về nhà. Lần đầu tiên sau rất lâu, từ “nhà” có ý nghĩa thật sự.
— Sofía, có điều này ba mẹ muốn con biết, — Cô Elena nói vào một tối khi đắp chăn cho tôi. — Ba mẹ sẽ làm mọi điều có thể để giúp con. Ba mẹ đã tham khảo ý kiến những bác sĩ giỏi nhất.
— Tại sao ạ? — tôi ngơ ngác. — Con sinh ra đã như vậy mà.
— Không hẳn đâu. — Chú Tomás bước vào phòng. — Ba mẹ đã xem hồ sơ y tế của con. Tình trạng của con có thể điều trị, con yêu. Sẽ là một hành trình dài, nhưng nếu con muốn thử, ba mẹ sẽ ở bên con từng bước.
Các đợt điều trị kiệt sức: vật lý trị liệu năm buổi một tuần, phẫu thuật, nước mắt, bực bội. Nhưng bố mẹ nuôi không bỏ lỡ ngày nào.
— Cố lên nào, chiến binh của ba, thêm một bước nữa — ba Tomás động viên tôi giữa buổi tập.
— Con không làm nổi đâu ba, đau quá — tôi nức nở, bám chặt vào thanh hai thanh vịn chạy song song.
— Mẹ biết đau lắm, con yêu. Nhưng nhìn mẹ này — mẹ Elena nắm tay tôi. — Con không phải làm một mình. Từ nay con sẽ không bao giờ một mình nữa.
Và đúng là như thế. Lần đầu trong đời, tôi không còn đơn độc.
Hai năm sau khi bắt đầu điều trị, tôi bước được bước đầu tiên không cần ai đỡ. Tôi khóc. Họ cũng khóc. Đó là ngày đẹp nhất đời tôi.
Tôi mười hai tuổi thì mẹ xuất hiện trước cửa nhà. Tôi nhận ra mẹ ngay, dù mẹ gầy hơn, xanh xao hơn, da xám hơn.
— Sofía? — mẹ thì thầm, nước mắt lăn dài. — Con gái của mẹ lớn quá. Mẹ… mẹ tới đón con. Mẹ đã ly hôn với chú Ricardo. Chúng ta có thể về lại với nhau.
Tôi cảm thấy mẹ Elena như đứng khựng lại phía sau, nhưng mẹ không nói gì. Mẹ chỉ đặt tay lên vai tôi, để tôi tự chọn.
Tôi nhìn người đàn bà đã sinh tôi ra, người đã bỏ tôi lúc tôi cần bà nhất. Rồi tôi quay về phía ba mẹ Elena và Tomás — hai người đã cho tôi không chỉ là những ca điều trị đắt đỏ, mà còn là tình yêu vô điều kiện, những đêm thức trắng, những giọt nước mắt sẻ chia, những chiến thắng cùng reo mừng.
— Con đã có gia đình rồi — tôi nói, giọng kiên quyết. — Con đã có một mẹ và một ba chưa từng bỏ con, ngay cả khi mọi thứ khó khăn nhất.
— Nhưng mẹ là mẹ ruột của con — bà thì thầm, giọng vỡ ra.
— Làm mẹ không chỉ là sinh con — tôi nói, cảm nhận bàn tay Elena siết lấy tay mình thật ấm. — Làm mẹ là ở lại. Là chiến đấu. Là yêu không điều kiện. Mẹ đã chọn rời đi. Còn con, con chọn ở lại với những người đã chọn con.
Hôm đó mẹ rời đi trong nước mắt. Thỉnh thoảng tôi cũng tự hỏi mình có quá đáng không. Nhưng rồi tôi nhìn quanh: những tấm ảnh buổi chạy đầu tiên trong công viên, ngày nhận bằng tốt nghiệp, những kỳ nghỉ gia đình. Tôi thấy mẹ Elena dạy tôi nấu ăn, baTomás kèm tôi học, tiếng cười, những vòng tay ôm.
Và tôi biết mình đã chọn đúng.
Bởi một gia đình không được định nghĩa bằng huyết thống, mà bằng tình yêu nâng đỡ ta khi ta không còn đủ sức tự nâng đỡ chính mình. Và tôi đã tìm thấy gia đình của mình, đúng lúc tôi cần nhất.
Hôm nay tôi mười lăm tuổi. Tôi đi, tôi chạy, tôi nhảy nhót. Nhưng quan trọng hơn: tôi được yêu.
Được yêu trọn vẹn, vô điều kiện.
Và đó là tất cả những gì một đứa trẻ cần.