Người chồng nhận ra và hỏi:
— Có chuyện gì vậy em?
Cô nghẹn ngào đáp:
— Hôm qua em cho học sinh viết bài văn với đề tài: “Ước mơ của em”.
Người chồng gặng hỏi:
— Thế sao em lại khóc?
Cố gắng kìm nén, cô trả lời:
— Khi đọc đến bài cuối cùng, em không thể cầm nổi nước mắt…
Anh chồng tò mò:
— Em bé đó viết gì?
 |
Ảnh minh họa |
Cô giáo bắt đầu đọc:
“Ước mơ của con là trở thành một chiếc điện thoại.
Ba mẹ con rất yêu điện thoại.
Ba mẹ chăm sóc điện thoại nhiều đến mức quên chăm sóc con.
Khi ba đi làm về mệt, ba vẫn dành thời gian cho điện thoại,
nhưng không dành cho con.
Khi ba mẹ bận rộn mà điện thoại reo,
ba mẹ trả lời ngay…
còn con, ngay cả khi khóc, ba mẹ lại không phản ứng như thế.
Ba mẹ chơi với điện thoại, nhưng không chơi với con.
Khi ba mẹ nói chuyện điện thoại, ba mẹ không lắng nghe con,
dù con nói điều rất quan trọng.
Vì vậy, ước mơ của con… là trở thành một chiếc điện thoại.”
Người chồng sững sờ hỏi:
— Ai viết vậy?
Nước mắt lăn dài, cô giáo trả lời:
— Chính là con trai chúng ta.
Cha mẹ ơi, đừng bao giờ quên:
Điện thoại và các thiết bị điện tử sinh ra để giúp ta thuận tiện hơn trong cuộc sống,
chứ không phải để thay thế tình yêu mà ta cần dành cho gia đình.
Trẻ con nhìn, cảm nhận, và học tất cả từ những gì diễn ra xung quanh chúng.
Những trải nghiệm ấy in dấu trong tim con trẻ suốt đời.
Hãy cho con thời gian, tình yêu, và sự quan tâm,
để chúng lớn lên với những giá trị thật sự…
chứ không phải mang trong lòng một khoảng trống yêu thương.