Chủ Nhật, 07/12/2025 10:14 (GMT+7)

Xin thầy đừng gọi tên con tôi vì chưa đóng học phí

"Xin thầy đừng gọi tên con tôi vì chưa đóng học phí, thầy nhé. Thằng bé sẽ rất mặc cảm, nó không thể chịu nổi ánh mắt dò xét từ bạn bè cùng lớp đâu...!!"
Ảnh đại diện tin bài

Căn phòng trọ nhỏ chìm trong bóng tối lờ mờ, chỉ có ánh đèn bàn cũ kỹ chiếu lên gương mặt khắc khổ của chị Linh. Chị miết tay lên tờ giấy báo học phí có đóng dấu đỏ chót, chữ "Quá Hạn" cứ như một vết cứa vào trái tim đang se lại vì lo lắng. Mấy ngày nay, giấc ngủ của chị trở nên chập chờn, nỗi sợ hãi vô hình đè nặng lên từng hơi thở, vì chị biết thời hạn cuối cùng đã cận kề, nhưng tiền lương công nhân vệ sinh vẫn chưa về...

Con trai chị, bé Khoa, đang ngủ say trên chiếc giường đơn chật hẹp, ôm chặt cuốn sách giáo khoa đã sờn gáy. Thằng bé năm nay học lớp Bốn, tính tình nhạy cảm, thông minh nhưng luôn sợ hãi việc bị lạc lõng hay khác biệt với bạn bè. Chị Linh nhớ lại lời Khoa nói mấy hôm trước: "Mẹ ơi, con thích đi học lắm, ở trường không ai gọi con là 'thằng nhóc nghèo' nữa," và điều đó càng khiến chị thêm quyết tâm phải bảo vệ niềm kiêu hãnh mong manh của con.

Chị Linh cầm chiếc điện thoại cũ kỹ, ngón tay run rẩy tìm kiếm số của thầy Minh, giáo viên chủ nhiệm của Khoa. Đây là một hành động quá khó khăn đối với chị, người luôn giữ kín mọi nỗi vất vả của mình, không muốn phiền hà hay làm ai thương hại. Chị hít một hơi thật sâu, như thể đang chuẩn bị bước vào một trận chiến cam go, nơi danh dự của con trai chị là thứ cần được bảo vệ bằng mọi giá..

Tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập trong không gian tĩnh mịch của đêm khuya khiến chị giật mình, lo sợ làm phiền thầy. Rất may, thầy Minh bắt máy chỉ sau hai tiếng chuông, giọng nói trầm ấm và có vẻ mệt mỏi: “Cô Linh ạ? Có chuyện gì gấp không cô, đã khuya rồi?” Chị Linh cố nén nghẹn ngào, giọng chị run run nhưng chất chứa sự chân thành và cấp bách của một người mẹ đang tuyệt vọng.

“Thưa thầy, em xin lỗi đã gọi giờ này, nhưng em không còn cách nào khác.” Chị Linh tạm dừng, nuốt khan cổ họng, cảm giác như có viên đá mắc kẹt trong đó. “Thầy ơi, em biết học phí của Khoa đã quá hạn, em hứa trong tuần tới em sẽ xoay xở được số tiền đó, lương em sắp về rồi, nhưng có một điều em tha thiết cầu xin thầy..

Giọng thầy Minh trở nên nghiêm túc và lắng nghe hơn: "Cô cứ nói đi, tôi đang nghe đây." Chị Linh nắm chặt điện thoại, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là giây phút quyết định, chị phải nói rõ ràng, dù lời nói này thật sự là một vết thương xé lòng đối với lòng tự trọng của chị.

“Thầy ơi, xin đừng nêu tên con tôi vì chưa nộp học phí,” chị Linh thốt ra, từng chữ như bị bóp nghẹt. Chị cố gắng kiểm soát hơi thở để lời nói không bị nghẹn lại.

Trong phòng làm việc, thầy Minh ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng mờ nhạt phủ lên những mái nhà. Lời thỉnh cầu chân thành và đầy đau đớn của chị Linh chạm đến sâu thẳm lương tâm nghề nghiệp của anh. Anh biết rõ những áp lực từ ban giám hiệu về việc phải hoàn thành chỉ tiêu thu học phí, nhưng anh cũng là một nhà giáo, người hiểu rõ giá trị của nhân cách và lòng tự trọng.

Thầy Minh thở dài, một tiếng thở dài chất chứa sự bất lực trước những quy định cứng nhắc của nhà trường. "Tôi hiểu nỗi lo của cô, cô Linh ạ. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm điều đó. Khoa là một học sinh giỏi, rất ngoan, tôi biết rõ hoàn cảnh gia đình cô." Anh trấn an chị, nhưng trong lòng anh vẫn còn một nút thắt lớn chưa được gỡ

"Tuy nhiên, cô Linh phải hiểu, nhà trường có quy định. Ngày mai, cô hiệu phó sẽ xuống tận lớp để kiểm tra danh sách và có thể sẽ đọc tên các em. Tôi không thể ngăn cản được điều đó một cách trực tiếp." Thầy Minh giải thích rành mạch, cố gắng truyền tải sự thật mà không làm chị Linh mất đi hy vọng.

Chị Linh lại bắt đầu khóc nức nở, tiếng khóc không thành tiếng nhưng đầy bi thương: “Thầy ơi, em van thầy. Thầy là người duy nhất có thể bảo vệ con em lúc này. Em biết ơn thầy vô cùng, em sẽ cố gắng hết sức, thầy cho em thêm vài ngày thôi.” Chị đã đặt tất cả hy vọng và danh dự của mình vào lời hứa này của thầy giáo.

Cúp máy, thầy Minh ngồi lặng hồi lâu, đầu óc quay cuồng với đủ thứ suy nghĩ rối ren. Anh biết nếu không làm theo chỉ đạo, anh có thể bị kỷ luật, nhưng hình ảnh cậu bé Khoa lanh lợi, luôn giơ tay phát biểu, bỗng trở nên mong manh, dễ vỡ trong tâm trí anh. Lương tâm anh không cho phép anh làm tổn thương một đứa trẻ chỉ vì tiền bạc.

Sáng hôm sau, tại trường, không khí trong phòng giáo viên nặng nề bởi sự căng thẳng trước giờ tổng kết thu phí. Cô Loan, giáo viên lớp bên cạnh, lo lắng thì thầm với thầy Minh: "Thầy Minh, danh sách thiếu của lớp thầy vẫn còn nhiều lắm. Cô hiệu phó đã ra lệnh phải xử lý nghiêm, thầy tính sao đây?"

Thầy Minh chỉ cười nhẹ, nhưng ánh mắt anh chất chứa sự quyết tâm: "Tôi sẽ có cách của mình, cô Loan ạ. Nhiệm vụ của chúng ta là dạy dỗ, không phải là làm tổn thương học sinh." Anh lấy chiếc điện thoại ra, soạn một tin nhắn khẩn cấp gửi cho tất cả phụ huynh trong lớp, bắt đầu triển khai kế hoạch bảo vệ Khoa.

Tin nhắn của thầy Minh không hề đề cập đến việc nộp học phí, mà thay vào đó là một lời nhắc nhở về một buổi họp phụ huynh đột xuất về vấn đề "tài trợ cho chuyến dã ngoại cuối năm". Anh yêu cầu những phụ huynh chưa xác nhận tham gia đóng một khoản tiền tượng trưng vào tài khoản lớp để chốt danh sách, tạo ra một danh sách "chưa đóng tiền" hoàn toàn hợp lý khác.

Vào giờ học cuối buổi sáng, cô hiệu phó bước vào lớp Bốn A, dáng vẻ nghiêm nghị, trên tay cầm một tập hồ sơ dày cộp. Cô bắt đầu bằng lời khen ngợi chung chung, sau đó chuyển sang vấn đề chính một cách lạnh lùng: "Hôm nay, cô đến để kiểm tra danh sách phụ huynh chưa hoàn thành nghĩa vụ tài chính."

Thầy Minh đứng cạnh bục giảng, trái tim đập nhanh. Anh quan sát Khoa, thằng bé ngồi cuối lớp, cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt bút chì, dường như đã lường trước được điều tồi tệ nhất. Khoảnh khắc ấy, thầy Minh thấy rõ nỗi sợ hãi tột cùng đang hiện lên trong đôi mắt bé bỏng của Khoa, như một con thú nhỏ bị dồn vào chân tường.

Khi cô hiệu phó chuẩn bị mở tập hồ sơ chính thức, thầy Minh nhanh chóng ngắt lời một cách lịch sự nhưng dứt khoát: "Thưa cô, em xin phép. Danh sách học sinh chưa đóng tài trợ dã ngoại đã được em tổng hợp. Danh sách này có 5 em, em đã liên lạc riêng với phụ huynh."

Cô Hiệu phó hơi nhíu mày trước sự can thiệp này, nhưng vì đã được thầy Minh thông báo qua tin nhắn khẩn rằng danh sách này cần được ưu tiên xử lý, cô đành chấp nhận. Cô đọc to tên năm học sinh khác, những em này đều thuộc diện chưa đăng ký đi dã ngoại, và yêu cầu các em về nhà thông báo lại cho bố mẹ.

Khoa vẫn cúi gằm mặt, nhưng khi nghe thấy tên các bạn khác được gọi, thằng bé ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và nhẹ nhõm. Thầy Minh bắt gặp ánh mắt Khoa, anh khẽ gật đầu trấn an, một nụ cười ấm áp nở trên môi. Hành động nhỏ đó đã truyền đi một thông điệp mạnh mẽ: "Con an toàn rồi, thầy đã bảo vệ con."

Buổi chiều hôm đó, sau giờ làm, chị Linh tìm mọi cách xoay sở, vay mượn từ đồng nghiệp và bạn bè thân thiết. Nỗi nhục nhã của việc phải cúi đầu mượn tiền đã bị lu mờ bởi niềm hạnh phúc khi biết con mình đã được bảo vệ. Chị cảm thấy biết ơn thầy Minh vô cùng, không chỉ vì sự giúp đỡ về mặt tài chính, mà còn vì thầy đã giữ trọn vẹn danh dự cho con trai chị.

Khi thầy Minh đang chuẩn bị rời khỏi trường, điện thoại anh rung lên. Là chị Linh. Giọng chị không còn run rẩy vì lo sợ nữa, mà thay vào đó là sự xúc động nghẹn ngào: "Thầy ơi, em đã có đủ tiền rồi. Em đã chuyển khoản toàn bộ học phí cho Khoa. Cảm ơn thầy, thầy đã cứu con trai em khỏi một vết thương tâm lý không thể lành."

Thầy Minh cảm thấy một dòng chảy ấm áp lan tỏa trong lòng, sự nhẹ nhõm và tự hào. Anh đáp lại một cách chân thành: "Cô Linh, cô không cần phải cảm ơn tôi đâu. Đó là trách nhiệm của tôi. Điều quan trọng là Khoa vẫn luôn vui vẻ và tiếp tục học tập tốt. Cô hãy giữ niềm tin vào con, Khoa là một cậu bé tuyệt vời."

Tối hôm đó, Khoa ngồi học bài, nét mặt rạng rỡ, hăng hái hơn hẳn những ngày trước. Cậu bé quay sang hỏi mẹ: "Mẹ ơi, hôm nay sao con thấy nhẹ nhõm quá. Thầy Minh cười với con, thầy bảo con cứ yên tâm học tập." Chị Linh ôm con vào lòng, mái tóc con thơm mùi nắng chiều, cảm thấy mọi vất vả của mình đều tan biến.

Chị Linh biết rằng, món nợ vật chất đã được trả, nhưng món nợ tình cảm và lòng biết ơn dành cho thầy Minh thì không bao giờ có thể đong đếm hết. Thầy không chỉ là một người thầy giáo dạy kiến thức, mà còn là một nhà giáo dục nhân cách, người đã dùng sự thấu hiểu và lòng nhân ái để bảo vệ tương lai tinh thần của một đứa trẻ.

Vài tuần sau, trong một buổi họp phụ huynh cuối kỳ, thầy Minh chia sẻ một câu chuyện ẩn danh về sự nhạy cảm của trẻ em đối với vấn đề tài chính. Anh kết thúc bằng một câu nói chạm đến trái tim mọi người: "Mỗi đứa trẻ đều là một viên ngọc quý. Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ ánh sáng của nó, không để bất kỳ áp lực vô hình nào làm lu mờ đi sự tự tin và lòng tự trọng."

Câu chuyện của thầy Minh khiến nhiều phụ huynh phải suy ngẫm, và ngay cả Cô Hiệu phó cũng lặng lẽ gật đầu, ánh mắt đã dịu dàng hơn. Từ đó, nhà trường đã thay đổi cách thức thông báo học phí, chuyển sang hình thức liên hệ riêng tư và kín đáo hơn với từng gia đình, không còn việc nêu tên công khai trong lớp.

Khoa tiếp tục là một học sinh xuất sắc, cậu bé luôn tự tin và vui vẻ, không còn cúi gằm mặt trong lớp học. Mỗi lần nhìn con trai nở nụ cười, chị Linh đều thầm biết ơn thầy Minh. Chị đã nhận ra rằng, sự giàu có lớn nhất không phải là tiền bạc, mà là sự thấu hiểu, lòng nhân ái, và những người sẵn sàng đứng ra bảo vệ danh dự của người khác một cách lặng thầm.

Mùa xuân năm đó, khi cái Tết đã cận kề, chị Linh mang đến tặng thầy Minh một hộp mứt gừng do chính tay chị làm, thơm nức mùi quê hương. "Đây là chút lòng thành của em và Khoa, thầy đã cho con em một cái Tết an lòng nhất." Thầy Minh đón nhận món quà với nụ cười rạng rỡ, biết rằng, hành động nhỏ bé của mình đã mang lại một kết thúc thật sự viên mãn và ý nghĩa..!!!

ST
10 kiểu cha mẹ luôn mỉa mai, làm con cái khổ sở mà chẳng bao giờ nhận sai
10 kiểu cha mẹ luôn mỉa mai, làm con cái khổ sở mà chẳng bao giờ nhận sai

Bất cứ người làm cha mẹ nào cũng luôn yêu ᴛнươnɢ con cái hết ʟòɴg, tuy nhiên họ vẫn vô tình mắc phải những sai lầm, chính điều đó lại khiến con khổ sở. Nuôi dạy con là một việc rất khó khăn khiến cha mẹ luôn phải trăn trở, lo lắng. Mỗi người sẽ có cách nuôi dạy con khác ɴʜau, chúng ta không thể pʜán xét đúng sai, phù hợp hay không, nhưng thật sự có những bậc cha mẹ có thể làm hỏng hoàn toàn cuộc sống của con mình.

Những người gieo “hạt giống” biết ơn
Những người gieo “hạt giống” biết ơn

Trong nhiều gia đình mà tôi biết, câu hỏi phổ biến nhất vẫn là “Con được mấy điểm?”, còn câu hỏi “Hôm nay con đã giúp đỡ ai chưa?” lại hiếm khi xuất hiện. Chính sự mất cân đối giá trị này đã vô tình đẩy việc giáo dục lòng biết ơn ra xa dần đời sống của trẻ.

Người mẹ sợ con mình vấp ngã
Người mẹ sợ con mình vấp ngã

Năm 1944, tại Ba Lan, một người mẹ dừng lại để buộc dây giày cho con trai mình — trong khi cái chết đang hành quân đi ngang qua...

Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
© Bản quyền 2024 Sức khỏe Trẻ em
Hotline: Hà Nội - (024) 37 765 156 / TP HCM - 0936813116
Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
Tạp chí Sức khỏe Trẻ em
Địa chỉ: 42 Ngô Thì Nhậm, Hà Nội.
Điện thoại:  0988158008; 0971251286.
Email: suckhoetreem2024@gmail.com.
Giấy phép số 298/GP-BTTTT, ngày 6/10/2024 của Bộ Thông tin và Truyền thông.
STK: 0021000568719, Ngân hàng Vietcombank
Ghi rõ nguồn Sức khỏe Trẻ em khi phát hành lại thông tin từ website này.
Thiết kế bởi Tập đoàn Trí Nam
Tổng biên tập: TS. Trần Doãn Tiến.
Phó Tổng Biên tập: TS. Nguyễn Văn Minh.
Ủy viên Ban biên tập: Nguyễn Thanh Cao
P. Trưởng ban Thư ký tòa soạn: Lê Minh Nam.
Truyền thông - Quảng cáo: Hà Diệu Hiền , Giám đốc Trung tâm Truyền thông
Tổ chức sự kiện: Nguyễn Văn Mạnh , P. Giám đốc Trung tâm Media
Trị sự: Đoàn Thanh Hà, P. Trưởng ban Trị sự