Thứ Tư, 10/09/2025 15:12 (GMT+7)

Bạn có thể khiến ai đó cảm thấy được nhìn thấy

Người ta đã bảo cậu ấy phải “học cách nói tiếng Anh cho tử tế hơn”.Người ta từng bảo tôi hãy “lo chuyện của mình”.Nhưng ở tuổi bảy mươi hai, cuối cùng tôi mới tìm thấy giọng nói của chính mình.
Ảnh đại diện tin bài

Ảnh minh họa

Tôi tên là Harold, bảy mươi hai tuổi, từng là công nhân luyện thép ở Youngstown, Ohio. Giờ tôi sống một mình, trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ đang dần lún xuống, bóng đèn ngoài hiên thì chập chờn mỗi khi lò sưởi chạy. Vợ tôi mất cách đây năm năm. Hai đứa con thì đứa ở Texas, đứa ở Oregon. Phần lớn thời gian, âm thanh lớn nhất trong nhà tôi là tiếng ù ù của cái tủ lạnh.

Mỗi tối thứ Sáu, tôi lái chiếc Chevy cũ kỹ đến Walmart. Lúc nào cũng mua mấy món quen thuộc: vài lon súp, ổ bánh mì, thỉnh thoảng thêm món đông lạnh. Cái thói quen nhỏ ấy cho tôi một nhịp sống, chút gì đó chắc chắn trong một thế giới dường như chẳng còn chỗ cho những người đàn ông như tôi.

Chính ở đó, tôi để ý thấy Miguel.

Cậu ta chắc chỉ hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Cánh tay xăm kín, trên cổ tay là một cây thánh giá. Giọng nói lơ lớ, nhưng rõ ràng. Cậu luôn chào:

- Good evening, sir (Chào buổi tối, thưa ông), - dù khách có ngó lơ. Mà phần nhiều là thế. Có người còn tệ hơn.

Tôi từng thấy người ta ném tiền xu vào mặt quầy thay vì đưa tận tay. Tôi nghe một bà thì thào:

- Đây là nước Mỹ. Học tiếng đi.

Có kẻ còn quát thẳng:

- Mau lên, thằng nhóc.

Như thể Miguel là cái máy, không phải con người.

Nhưng cậu không bao giờ đáp trả. Chỉ lặng lẽ quét mã, bỏ đồ vào túi, gật đầu.

Một lần, tôi xếp hàng sau một người phụ nữ mua sữa và tã. Thiếu vài đô, bà hoảng hốt lấy từng món ra khỏi túi. Miguel không nói gì, rút tờ năm đô từ túi mình, bỏ vào máy, rồi để tất cả trở lại. Người phụ nữ không biết, chỉ khẽ nói “cảm ơn” rồi vội vã đi.

Còn tôi, tôi thấy hết.

Đêm đó tôi trằn trọc mãi. Trong căn nhà yên tĩnh đến trống rỗng, tôi chỉ nghĩ về chàng trai trẻ giúp một người lạ chẳng buồn nhìn vào mắt cậu. Gần sáng, tôi viết vài chữ sau một phong bì cũ:

“ Tôi đã thấy điều cậu làm. Nó có ý nghĩa lắm.”

Tối thứ Sáu sau, tôi kẹp mảnh giấy vào hóa đơn đưa cho Miguel. Cậu nhìn tôi ngạc nhiên, mở ra, mắt rưng rưng:

- Cảm ơn ông, - cậu thì thầm.

Từ hôm đó, tôi luôn gọi tên cậu: “Rất vui được gặp lại, Miguel.” Mỗi lần, nụ cười cậu rộng hơn, như thể chưa ai từng gọi tên cậu trước đây. Rồi dần dần, cậu bắt chuyện lại.

Một tối, khi quét mã lon súp của tôi, cậu bảo:

- Tôi học điều dưỡng buổi tối. Khó lắm, nhưng tôi sẽ làm được.

Cậu kể về mẹ mình, làm lao công văn phòng, và em gái nhỏ mơ làm cô giáo.

- Chúng tôi không lấy gì của nước này, -  Miguel nói khẽ. - Chúng tôi cho đi.

Cổ họng tôi nghẹn lại.

Rồi một tối, mọi chuyện thay đổi.

Hàng dài khách bực bội. Một gã đàn ông to béo, đội mũ bóng chày, càu nhàu:

- Bọn họ thuê mấy kẻ nhập cư làm gì? Nói còn chẳng sõi.

Tôi siết chặt tay vào xe đẩy. Cả đời, tôi im lặng. Ở xưởng, ở công đoàn, ở quán bar. Tôi để mặc tiếng ồn át hết. Nhưng tối đó, tôi không chịu được nữa.

Tôi lên tiếng, giọng khàn nhưng chắc:

- Cậu ấy làm việc còn chăm hơn ông từng làm. Hãy tôn trọng đi.

Gã trợn mắt, mặt đỏ bừng:

- Lo chuyện mình đi, ông già.

- Tôn trọng là chuyện của tất cả chúng ta, - tôi đáp.

Cả siêu thị im lặng. Vài người cúi nhìn giày. Vài người gật đầu. Một phụ nữ khẽ nói:

- Ông ấy nói đúng!

Miguel vẫn tiếp tục công việc, nhưng vai cậu thẳng hơn, cằm ngẩng cao.

Tôi rời đi, người run rẩy, tim đập dồn dập. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy mình sống thật sự.

Tuần sau, Miguel kẹp vào hóa đơn của tôi một tờ giấy nhỏ. Ngoài bãi đỗ, dưới ánh đèn vàng, tôi mở ra. Nét chữ nắn nót:

“Cảm ơn ông Harold. Ông đã nhìn thấy tôi khi người khác không muốn. Tôi cũng thấy ông.”

Tôi ngồi trong xe và khóc. Những tiếng nấc lớn làm mờ cả kính lái. Không phải vì buồn. Mà vì tôi nhận ra bao lần trong đời mình đã quay đi, đã chọn im lặng thay vì can đảm.

Giờ đây, mỗi tối thứ Sáu, tôi vẫn mua súp và bánh mì. Nhưng tôi đứng thẳng hơn một chút. Và tôi gọi mọi người bằng tên.

Miguel đã dạy tôi điều này:

Lòng tốt không chỉ là bánh quy và nụ cười. Đôi khi, nó khiến ta khó chịu. Đôi khi, nó đòi hỏi phải lên tiếng khi người khác muốn ta im lặng.

Bạn không thể thay đổi cả một thành phố, không thể giải quyết tranh cãi về nhập cư, không thể chữa lành mọi chia rẽ.

Nhưng bạn có thể thay đổi bầu không khí của một căn phòng.

Bạn có thể khiến ai đó cảm thấy được nhìn thấy.

Và có thể — chỉ có thể thôi — điều đó sẽ cứu họ.

Hoặc cứu chính bạn.

(Sưu tầm)

Facebooker Do ThanhBinh
Học và game, chọn cả hai được không
Học và game, chọn cả hai được không?

Để các bạn trẻ có thể cân bằng giữa học tập và chơi game giải trí, cần có ý thức tự quản lý bản thân, sự hỗ trợ từ gia đình và nhà trường, cũng như môi trường chơi game lành mạnh.

Chuyện vợ với con gái
Chuyện vợ với con gái

Các bạn có con gái 15 tuổi chưa, rất khó đoán phải không? Về căn bản, lũ con gái có thể thích một anh chàng làm chúng “ rất ghét, rất khó chịu”, thậm chí muốn “ tẩn cho hắn một trận”, nhưng rồi nó sẽ đau khổ khi anh chàng kia ... từ bỏ nó.

Con trượt rồi bố ạ
Con trượt rồi bố ạ...!!

(SKTE) - Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.

Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
© Bản quyền 2024 Sức khỏe Trẻ em
Hotline: Hà Nội - (024) 37 765 156 / TP HCM - 0936813116
Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
Tạp chí Sức khỏe Trẻ em
Địa chỉ: 42 Ngô Thì Nhậm, Hà Nội.
Điện thoại:  0988158008; 0971251286.
Email: suckhoetreem2024@gmail.com.
Giấy phép số 298/GP-BTTTT, ngày 6/10/2024 của Bộ Thông tin và Truyền thông.
STK: 0021000568719, Ngân hàng Vietcombank
Ghi rõ nguồn Sức khỏe Trẻ em khi phát hành lại thông tin từ website này.
Thiết kế bởi Tập đoàn Trí Nam
Tổng biên tập: TS. Trần Doãn Tiến.
Phó Tổng Biên tập: TS. Nguyễn Văn Minh.
Ủy viên Ban biên tập: Nguyễn Thanh Cao
P. Trưởng ban Thư ký tòa soạn: Lê Minh Nam.
Truyền thông - Quảng cáo: Hà Diệu Hiền , Giám đốc Trung tâm Truyền thông
Tổ chức sự kiện: Nguyễn Văn Mạnh , P. Giám đốc Trung tâm Media
Trị sự: Đoàn Thanh Hà, P. Trưởng ban Trị sự