Chủ Nhật, 14/09/2025 15:24 (GMT+7)

"Chỉ vì một câu nói trên mâm cơm, tôi mất con mãi mãi"

(SKTE) - Chỉ vì một câu nói vô tình, bà mẹ này đã biến ký ức đẹp trong con thành nỗi buồn.
Ảnh đại diện tin bài

Ảnh minh họa

Dưới đây là tâm sự của một bà mẹ U50 trên tờ Sohu (Trung Quốc).

Tôi năm nay vừa bước sang tuổi 46. Nhìn bề ngoài, tôi là một người phụ nữ đủ đầy khi công việc ổn định, chồng con đề huề, nhà cửa khang trang. Bạn bè thường khen tôi may mắn vì có đứa con trai ngoan ngoãn, học hành giỏi giang. Nhưng ít ai biết, đêm nào tôi cũng giật mình tỉnh giấc, ôm mặt khóc đến nghẹn ngào. Bởi chỉ vì một câu nói tưởng chừng vô hại trên mâm cơm, tôi đã đánh mất con trai mình. Thằng bé không bỏ nhà đi nhưng giữa tôi và con đã mãi mãi mất đi sự gần gũi và tin tưởng.

Hôm ấy, cũng như bao ngày khác, cả nhà tôi quây quần bên mâm cơm tối. Con trai tôi vừa gắp thức ăn vừa háo hức kể chuyện trên lớp rằng hôm nay nó được cô giáo khen, lại còn cùng nhóm bạn làm một dự án nhỏ rất thú vị. Ánh mắt nó sáng rực, giọng đầy phấn khởi. Nhưng thay vì lắng nghe, tôi lại chau mày, cắt ngang: “Ăn đi, đừng nói nhiều. Lo mà học hành cho tử tế”. Tôi nghĩ mình chỉ đang nhắc con tập trung, nhưng không ngờ đó là khoảnh khắc đã khiến trái tim non nớt của con khép lại.

Từ hôm đó, bữa cơm gia đình bỗng trở nên yên ắng khác thường. Con trai ăn vội vàng, ít nói hẳn, cũng chẳng còn ríu rít khoe chuyện lớp. Tôi lúc ấy chỉ nghĩ nó trưởng thành, bớt trẻ con, nên không để tâm. Cho đến nhiều năm sau, khi nó đã thành thanh niên, tôi mới bàng hoàng nhận ra khoảng cách giữa hai mẹ con đã trở nên quá lớn. Nó hầu như không chia sẻ chuyện vui buồn, về trường lớp, về bạn bè, thậm chí cả những khó khăn trong cuộc sống. Tôi hỏi, chỉ nhận được vài câu trả lời cộc lốc, đôi khi là sự im lặng kéo dài.

Có một lần, trong lúc tranh cãi, con bật khóc nói với tôi: “Từ nhỏ con đã biết ở nhà mình không được phép nói. Con nói gì cũng sai, cũng bị coi thường. Con im lặng vì như vậy dễ dàng hơn”. Lời nó như nhát dao xoáy vào tim tôi. Tôi bàng hoàng nhớ lại cảnh năm xưa. Hóa ra chỉ một câu nói tưởng vô hại của tôi đã gieo vào lòng con cảm giác bị gạt bỏ, khiến nó chọn cách thu mình.

Giờ đây, khi con đã lớn, khoảng trống ấy chẳng thể nào hàn gắn. Tôi ân hận đến mức mỗi bữa cơm lại rưng rưng nước mắt. Tôi ước giá như ngày đó mình đủ kiên nhẫn lắng nghe, giá như tôi chịu dành thêm vài phút để hỏi han niềm vui của con, thì có lẽ hôm nay mối quan hệ giữa hai mẹ con đã khác.

Con cái trưởng thành nhanh lắm, từng bữa cơm, từng câu nói đều có thể trở thành ký ức in đậm trong lòng chúng. Chỉ tiếc rằng tôi đã vô tình biến ký ức ấy thành nỗi buồn, và nỗi buồn đó đã lấy mất đứa con thân thiết khỏi vòng tay mình, để lại cho tôi sự trống trải và day dứt đến suốt đời.

Theo Thanh niên Việt

Thiên An
Con trượt rồi bố ạ
Con trượt rồi bố ạ...!!

(SKTE) - Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.

Bạn có thể khiến ai đó cảm thấy được nhìn thấy
Bạn có thể khiến ai đó cảm thấy được nhìn thấy

Người ta đã bảo cậu ấy phải “học cách nói tiếng Anh cho tử tế hơn”. Người ta từng bảo tôi hãy “lo chuyện của mình”. Nhưng ở tuổi bảy mươi hai, cuối cùng tôi mới tìm thấy giọng nói của chính mình.

Lũ quái vật khiến các quái vật khác kinh sợ
Lũ quái vật khiến các quái vật khác kinh sợ

Con bé bước vào quán bar lúc nửa đêm… Quán bar biker đang ồn ào khói thuốc, tiếng nhạc rầm rĩ, bỗng khựng lại khi cánh cửa bật mở. Trong ánh đèn mờ, một bé gái nhỏ nhắn, mặc bộ đồ ngủ công chúa Disney, đôi mắt ngấn lệ.

Bé gái 8 tuổi nhất quyết không mở tủ quần áo của mình, khi mẹ kiểm tra thì…
Bé gái 8 tuổi nhất quyết không mở tủ quần áo của mình, khi mẹ kiểm tra thì…

(SKTE) - Trong suốt ba tuần liền, bé An – cô con gái 8 tuổi của chị Thảo – nhất quyết không cho ai mở chiếc tủ quần áo trong phòng mình. Lúc đầu, chị nghĩ con chỉ bày biện lung tung nên không muốn bị mẹ la. Nhưng càng ngày, bé càng có những hành động kỳ lạ: mỗi tối lại đứng lặng một mình trước tủ vài phút, khóa tủ lại cẩn thận, thậm chí còn lấy chăn trùm kín như che giấu một điều gì đó. Đến một ngày, chị Thảo quyết định kiểm tra chiếc tủ ấy… Và điều chị nhìn thấy khiến chị đứng lặng người, tim như thắt lại…

Ngày mai con mà được 2 điểm rưỡi là mẹ vui lắm rồi
"Ngày mai con mà được 2 điểm rưỡi là mẹ vui lắm rồi"

(SKTE) - Nếu như một ngày tôi biến thành Nobita và nhận được câu hỏi "Ước mơ lớn nhất của cậu trong việc học tập là gì?", thì tôi sẽ trả lời rằng "Nếu như bài lần này tớ không làm đúng câu nào, bài lần sau tớ mà đúng được một câu thôi là tớ đã hạnh phúc rồi".

Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
© Bản quyền 2024 Sức khỏe Trẻ em
Hotline: Hà Nội - (024) 37 765 156 / TP HCM - 0936813116
Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
Tạp chí Sức khỏe Trẻ em
Địa chỉ: 42 Ngô Thì Nhậm, Hà Nội.
Điện thoại:  0988158008; 0971251286.
Email: suckhoetreem2024@gmail.com.
Giấy phép số 298/GP-BTTTT, ngày 6/10/2024 của Bộ Thông tin và Truyền thông.
STK: 0021000568719, Ngân hàng Vietcombank
Ghi rõ nguồn Sức khỏe Trẻ em khi phát hành lại thông tin từ website này.
Thiết kế bởi Tập đoàn Trí Nam
Tổng biên tập: TS. Trần Doãn Tiến.
Phó Tổng Biên tập: TS. Nguyễn Văn Minh.
Ủy viên Ban biên tập: Nguyễn Thanh Cao
P. Trưởng ban Thư ký tòa soạn: Lê Minh Nam.
Truyền thông - Quảng cáo: Hà Diệu Hiền , Giám đốc Trung tâm Truyền thông
Tổ chức sự kiện: Nguyễn Văn Mạnh , P. Giám đốc Trung tâm Media
Trị sự: Đoàn Thanh Hà, P. Trưởng ban Trị sự