(SKTE)- Một lần tôi ngồi, ngồi mãi và chợt nghĩ ra một việc mà chính mình cũng kinh ngạc. Tôi nghĩ, thật thú vị nếu như mọi việc trên thế giới này được sắp xếp ngược lại. Ví dụ, trẻ con là người chủ trì mọi công việc và người lớn phải nhất nhất nghe lời trẻ con. Tóm lại là để người lớn làm trẻ con và trẻ con làm người lớn. Điều đó thật tuyệt vời và rất thú vị.
Trước hết, tôi tưởng tượng, không biết mẹ sẽ "thích thú" thế nào chuyện tôi đi đi lại lại và ra lệnh cho mẹ làm theo ý muốn của tôi, và cả bố chắc chắn cũng chả thích thú gì, còn về bà thì chả có gì để nói, bà chắc chắn suốt ngày càm ràm vì tôi. Nói gì thì nói, tôi sẽ cho họ biết cái giá phải trả, tôi đã ghi nhớ tất cả việc họ làm với tôi để tính sổ với họ.
Ví dụ, trong lúc mẹ đang ngồi ăn, tôi sẽ bảo:
"Sao mẹ lại có cái thói ăn vã thức ăn thế? Lại nữa! Mẹ hãy soi gương mà xem mình giống ai? Người như que củi! Ăn ngay, người ta nói phải nghe! - Và mẹ bắt đầu ăn, mặt cúi gằm xuống, còn tôi chỉ việc ra lệnh: Ăn nhanh lên! Đừng có ngậm phồng má lên! Lại ngẫm nghĩ gì? Đang giải quyết chuyện đại sự thế giới đấy à? Nhai xem nào! Đừng có lắc lư trên ghế!
Vừa lúc đó bố đi làm về, chưa kịp thay đồ thì tôi đã hét lên:
"À, bố về rồi đấy! Lúc nào cũng phải đợi bố! Bố đi rửa tay ngay. Sạch vào, rửa sạch vào. Không được xoa chỗ bẩn ra khắp nơi. Sau khi bố rửa xong, xem cái khăn mặt có đáng sợ không. Lấy bàn chải chà đi, đừng tiếc xà bông. Nào đưa con xem móng tay bố nào! Khiếp quá, đây không phải móng tay mà là móng gì ấy chứ! Cái cắt móng tay đâu rồi? Đừng có rụt tay lại! Con không cắt vào thịt đâu, con cắt rất cẩn thận mà. Đừng sụt sịt, bố có phải là con gái đâu. Đúng rồi. Đi ra bàn, ngồi xuống.
Bố sẽ ngồi xuống và thẽ thọt hỏi mẹ:
"Mình khỏe chứ?"
Và mẹ cũng khe khẽ trả lời:
"Cảm ơn mình, em không sao"
Tôi sẽ lập tức quát:
"Ngồi ăn không được nói chuyện! Khi con ăn, con im thin thít như thịt nấu đông đấy! Bố mẹ hãy ghi nhớ suốt đời. Đấy là nguyên tắc vàng! Bố cất ngay tờ báo, không con phạt bây giờ!
Và ngồi cạnh tôi, bố mẹ nhũn như con chi chi, còn khi bà đi vào, tôi ngước mắt lên nhìn, phẩy tay và cất giọng:
"Bố, mẹ, hãy ngắm người bà yêu quý! Bộ dạng gì thế này! Ngực áo phanh ra, mũ thì không đội! Má đỏ gay, cổ đầy mồ hôi! Đẹp đấy, chả còn gì để nói. Bà nói đi, lại đi chơi khúc côn cầu! Sao cây gậy này bẩn thế? Bà tha nó vào nhà làm gì? À gậy chơi khúc côn cầu! Bà cất nó đi cho khuất mắt cháu - cất ở lối cửa sau ý!"
Lúc đi ngang qua, tôi sẽ nói với cả ba người bọn họ:
"Ăn xong, mọi người ngồi học bài nhé, còn con đi xem phim đây!"
Tất nhiên, bây giờ họ sẽ rên rỉ và thút thít:
"Cho chúng tôi đi với! Chúng tôi cũng muốn đi xem phim!"
Tôi sẽ nói với họ:
"Không được, không được! Hôm qua mọi người đã đi dự sinh nhật rồi, chủ nhật con sẽ dẫn mọi người đi xem xiếc! Mọi người ăn đi! Ngày nào cũng thích chơi bời! Hãy ngồi nhà! Này cho mọi người 30 cô-pếch mua kem, thế thôi!
Lúc đó, bà sẽ nằn nì:
"Cho mình bà đi thôi! Vì mỗi trẻ em được dẫn theo một người lớn không mất tiền vé mà!"
Nhưng tôi sẽ từ chối ngay, tôi sẽ nói:
"Phim này cấm người trên 70 tuổi. Bà ngồi nhà đi!"
Và tôi sẽ đi ngang qua họ, cố tình giậm gót giầy cồm cộp, làm ra vẻ không nhận ra mắt ai cũng đang ngấn lệ, và tôi bắt đầu mặc quần áo, đứng xoay người thật lâu trước gương, ngân nga hát, và thấy thế họ còn cảm thấy cay đắng hơn, còn tôi sẽ mở cửa ra cầu thang và sẽ nói...
Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ ra mình sẽ nói gì thì đúng lúc này mẹ bước vào, đúng mẹ thật, người thật, và mẹ nói:
- Con vẫn còn ngồi đấy à. Ăn ngay, xem kìa con giống ai thế? Người thì như cái que củi!
Tác giả: Viktor Y. Dragunsky. Người dịch: Dương Nguyên Khải.