Thứ Tư, 22/10/2025 09:10 (GMT+7)

Tình mẫu tử của một cô gái bị hội chứng Down

Một phụ nữ mắc hội chứng Down dành những buổi chiều ở bệnh viện để bế bồng những em bé mà chẳng ai đến thăm.
Ảnh đại diện tin bài

Ảnh minh họa

Tôi tên là Laura, 32 tuổi.

Buổi sáng tôi làm việc ở một hiệu sách.
Còn buổi chiều… là của tôi.
À không, là của những em bé.

Mọi chuyện bắt đầu ba năm trước, khi mẹ tôi nhập viện ở Bệnh viện Trung tâm. Ngày nào tôi cũng vào thăm. Mỗi lần đi ngang lầu ba – Khoa sơ sinh – tôi đều thấy một tấm bảng: 
“Cần tình nguyện viên cho chương trình da kề da.”

Tôi bước vào hỏi:
- Em có thể giúp được gì không ạ?

Cô y tá nhìn tôi từ đầu đến chân. Ánh mắt đó tôi quen lắm, tôi thấy từ nhỏ người ta hay nhìn tôi như thế rồi.

- Ừm… chờ chút, để tôi gọi điều phối viên, - cô cười nhưng mắt không nhìn vào tôi.

Điều phối viên tên Marta: cao, gầy, đeo kính dày, giọng nhẹ nhàng. Cô mời tôi vào phòng.

- Laura, chương trình này đòi hỏi trách nhiệm nhiều lắm nhé: phải rửa tay thật kỹ, theo đúng như quy trình, và phải ngồi yên rất lâu…

- Em làm được ạ, - tôi ngắt lời. - Em biết đọc, biết làm theo hướng dẫn. Và em rất yêu em bé.

Cô im một lát:
- Vì sao em muốn làm việc này?

- Vì ai cũng cần được ôm ấp. Nếu có những em bé không ai được ai ôm, em có thể là người đó.

Cô nhận tôi. Chắc câu trả lời làm cô xúc động.

Từ đó, ngày nào 3–6 giờ chiều tôi cũng đến. Tôi rửa tay đúng 2 phú như quy trình, mặc áo blouse xanh, rồi vào phòng. Có rất nhiều lồng ấp. Không phải bé nào cũng cần bế - nhiều bé có mẹ hoặc bố bên cạnh. Nhưng luôn có vài bé chỉ một mình: mẹ bận đi làm không thể tới, hoặc những bé đang chờ gia đình nhận nuôi.

Bé tôi thương nhất tên Thomás.
Thật ra bé nào tôi cũng thương, nhưng Thomás đặc biệt. Bé sinh non 6 tháng, chưa tới 1 kg. Giờ đã 2 tháng rưỡi cũng chỉ gần 2 kg - một chiến binh bé xíu.

- Chào con yêu, - tôi thì thầm khi bế bé, - cô lại tới rồi đây.

Tôi đặt bé da kề da trước ngực, đúng như Marta dạy. Ban đầu nhịp thở của bé hơi loạn, vài phút sau thì hòa chung nhịp với tôi. Tôi nhắm mắt, hát vài bài ru của bà ngoại từng hát cho tôi. Đơn giản, có khi không đúng nhịp, nhưng bằng tất cả tấm lòng.

Các y tá giờ ai cũng biết tôi. Lúc đầu có người còn ngờ ngợ. Nhưng rồi họ thấy tôi làm đúng hết: đúng giờ, rửa tay kỹ, tuân quy định. Họ chào tôi rất thân tình.

Một hôm, cô Patricia – y tá lâu năm – hỏi:
- Laura, hôm nay em ở lại thêm một tiếng được không? Có bé mới, bé khó chịu lắm.
- Dạ được.

Bé mới tên Elián. Bé khóc miết, tiếng khóc yếu mà dai dẳng. Tôi bế bé lên, nói nhỏ:
- Ổn rồi con. Không một mình đâu. Cô ở đây.
Nửa tiếng sau, bé ngủ yên.

Nhưng ngày làm tôi nhớ mãi là một thứ Ba tháng Bảy. Trời lạnh, bệnh viện yên ắng hơn thường. Tôi đang bế Thomás, khe khẽ hát thì nghe tiếng vội vã ngoài hành lang:

- Làm ơn cho tôi vào! Con tôi!

Marta đi ra. Tôi vẫn ngồi yên, Thomás áp vào tim.

Một cô gái chừng 25 tuổi bước vào: tóc ướ nhẹp, mắt sưng húp vì khóc, tay run.
- Nó đâu? Felipe của tôi đâu? - cô thở dốc.

Marta đưa cô đến một lồng ấp cuối phòng. Tôi không nhìn rõ, chỉ nghe.

- Chị Méndez, Felipe ổn định, nhưng không đáp ứng kích thích. Chúng tôi đã thử mọi cách…
- Nghĩa là sao? Con tôi bị gì?
- Bé như rơi vào giấc ngủ sâu. Chỉ số sinh tồn tốt, nhưng không mở mắt, không phản ứng khi chạm vào. Như thể bé không muốn thức dậy nữa.

Cô đưa tay ôm miệng, nghẹn:
- Tôi… tôi đến trễ. Tôi gặp tai nạn, và nằm ở bệnh viện khác. Con tôi chào đời mà tôi không có ở đó…
- Chị bị chấn thương nặng, không ai trách chị đâu.
- Nhưng con thì có! - cô bật khóc. - Nó tìm tôi mà tôi không có. Lỡ nó buông xuôi, không chờ tôi nữa thì sao?

Tim tôi thắt lại. Tôi đặt Thomás vào lồng ấp, bước tới khẽ khàng.

Cô nhìn con qua lớp nhựa ngăn.
- Xin lỗi… tôi là Laura.
- Cô làm ở đây à?
- Không. Tôi tình nguyện đến đây… để bế mấy bé.

Ánh mắt cô lóe lên:
- Cô đã bế Felipe chưa?
- Chưa. Bé mới tới hai ngày. Nhưng… nếu chị muốn, tôi có thể.
- Để làm gì? Sao nó chẳng phản ứng gì cả ?
- Vì ai cũng cần được ôm ấp - tôi nhắc lại câu của chính mình - kể cả khi không biết thể hiện.

Marta tới gần:
- Chị Méndez, mình thử “da kề da” nhé? Laura nói đúng. Có những điều máy móc không đo được đâu.

Cô do dự:
- Nhỡ không hiệu quả thì sao? Nhỡ con không nhận ra tôi?
- Ít nhất bé sẽ biết mẹ đã tới. Mẹ đang ở đây.

Marta chuẩn bị mọi thứ, hướng dẫn rửa tay, tư thế. Chúng tôi bế Felipe ra, dây nhợ và ống vẫn còn tòn teng. Đặt bé lên ngực mẹ.

Bé không nhúc nhích.

Chị Méndez khóc lặng. Nước mắt rơi trên đầu con:
- Tha lỗi cho mẹ… mẹ đã không ở đây với con Nhưng bây giờ mẹ ở đây. Mẹ đây.

Tôi không biết phải làm gì, chỉ thấy cần ở lại.
- Chị hát cho bé nghe nhé?
- Hát gì?
- Bất cứ bài nào. Ru con, hay bài chị thích. Giọng của chị bé đã nghe từ trong bụng.
- Tôi hát dở lắm.
- Tôi cũng vậy. Trẻ con không cần đúng nốt đâu; chúng cần là chính chị.

Cô nhắm mắt, hát. Một bài êm, run run, bằng thứ tiếng tôi không biết - sau này cô bảo là tiếng Quechua, bài ru của bà ngoại.

Năm phút. Mười phút.
Rồi bỗng… một cử động rất nhỏ. Ngón tay của Felipe nắm lấy áo mẹ.

- Marta! - tôi thì thầm to. - Nhìn kìa!

Marta lại gần, kiểm tra bé nhưng không tách khỏi mẹ.
Rồi bé mở mắt. Hai mắt đen láy, tìm gương mặt mẹ.

Cô chết lặng.
- Chào con… chào con yêu. Là mẹ đây.
Felipe không rời mắt khỏi mẹ. Marta nhìn máy:
- Nhịp tim ổn lại rồi. Hô hấp cũng vậy.
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là bé chờ mẹ đó, - tôi nói, giọng run. - Chờ chính chị.

Cô nhìn tôi, nước mắt lưng tròng:
- Cảm ơn… vì đã bảo tôi hát.
- Em chỉ biết bế em bé thôi, - tôi cười. - Còn điều khó nhất, chị đã làm: chị đã đến để đón con.

Trước khi ra về, tôi nói nhỏ:
- Felipe thật may mắn. Bé có một người mẹ hát bài ru của tuổi thơ mình, và tìm được con giữa nỗi đau. Đó là tình yêu chứ còn gì nữa.

Tối đó, trên xe buýt về nhà, tôi nhìn bầu trời và mỉm cười.
Người ta nghĩ tôi ôm trẻ vì tôi có nhiều tình yêu để cho. Đúng.
Nhưng ngược lại, tôi cũng nhận lại rất nhiều.

Mỗi lần một bé ngủ yên trên ngực tôi,
mỗi lần một người mẹ tìm lại được con,
tôi thấy mình được chữa lành thêm một chút.

Rốt cuộc, không quan trọng ta sinh ra thế nào, hay người khác nghĩ ta làm được gì.
Quan trọng là ở bên khi ai đó cần:
Ôm ấp dỗ dành, hát một bài hát ru và ở lại kề bên.

Và bạn biết không? Điều đó tôi làm rất tốt. 

ST
Lan tỏa thông điệp “Tôi Khỏe Đẹp Hơn” Nâng cao nhận thức ung thư vú – bảo vệ sức khỏe phái đẹp
Lan tỏa thông điệp “Tôi Khỏe Đẹp Hơn”: Nâng cao nhận thức ung thư vú – bảo vệ sức khỏe phái đẹp

(SKTE) - Trong Tháng Hồng tháng hành động vì phòng chống ung thư vú, thông điệp “Tôi Khỏe Đẹp Hơn” đang lan tỏa mạnh mẽ trong cộng đồng phụ nữ Việt. Không chỉ khuyến khích phái đẹp yêu thương bản thân, chiến dịch còn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tầm soát sớm, chăm sóc sức khỏe chủ động và duy trì lối sống lành mạnh để phòng ngừa căn bệnh ung thư vú – mối đe dọa lớn nhất đối với sức khỏe phụ nữ hiện nay.

Phẫu thuật thành công khối u xơ tử cung nặng gần 3kg cho bệnh nhân 50 tuổi
Phẫu thuật thành công khối u xơ tử cung nặng gần 3kg cho bệnh nhân 50 tuổi

(SKTE) - Các bác sĩ của Bệnh viện Đại học Y Thái Bình vừa thực hiện thành công ca phẫu thuật bóc tách khối u xơ tử cung có trọng lượng gần 3kg cho một nữ bệnh nhân 50 tuổi, trú tại tỉnh Ninh Bình. Đây là một trong những ca bệnh sản khoa phức tạp được xử lý an toàn, thể hiện năng lực chuyên môn và tinh thần trách nhiệm cao của đội ngũ y bác sĩ.

Bệnh hô hấp do virus ở trẻ nhỏ bùng phát – Cha mẹ cần làm gì để bảo vệ con
Bệnh hô hấp do virus ở trẻ nhỏ bùng phát – Cha mẹ cần làm gì để bảo vệ con?

(SKTE) - Thời tiết chuyển lạnh, không khí khô cùng ô nhiễm môi trường đang khiến hàng loạt trẻ nhỏ nhập viện vì các bệnh hô hấp, đặc biệt là viêm tiểu phế quản cấp (VTPQ) và khò khè cấp do virus RSV. Các bác sĩ cảnh báo: đây không còn là “bệnh cảm thường”, mà là tình trạng có thể đe dọa tính mạng nếu không được phát hiện và xử trí sớm.

Giả danh “bác sĩ nhân đạo”, nhóm đối tượng lừa bán thực phẩm chức năng cho người nghèo
Giả danh “bác sĩ nhân đạo”, nhóm đối tượng lừa bán thực phẩm chức năng cho người nghèo

(SKTE) – Nghệ An dưới vỏ bọc “bác sĩ nhân đạo”, Phùng Thị Thu Hiền tổ chức khám bệnh miễn phí để lấy lòng tin, rồi lừa bán thực phẩm chức năng giá cao cho người dân nghèo. Thủ đoạn tinh vi này vừa bị Công an tỉnh Nghệ An bóc trần, Hiền bị khởi tố, bắt tạm giam về tội “Lừa dối khách hàng”.

Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
© Bản quyền 2024 Sức khỏe Trẻ em
Hotline: Hà Nội - (024) 37 765 156 / TP HCM - 0936813116
Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
Tạp chí Sức khỏe Trẻ em
Địa chỉ: 42 Ngô Thì Nhậm, Hà Nội.
Điện thoại:  0988158008; 0971251286.
Email: suckhoetreem2024@gmail.com.
Giấy phép số 298/GP-BTTTT, ngày 6/10/2024 của Bộ Thông tin và Truyền thông.
STK: 0021000568719, Ngân hàng Vietcombank
Ghi rõ nguồn Sức khỏe Trẻ em khi phát hành lại thông tin từ website này.
Thiết kế bởi Tập đoàn Trí Nam
Tổng biên tập: TS. Trần Doãn Tiến.
Phó Tổng Biên tập: TS. Nguyễn Văn Minh.
Ủy viên Ban biên tập: Nguyễn Thanh Cao
P. Trưởng ban Thư ký tòa soạn: Lê Minh Nam.
Truyền thông - Quảng cáo: Hà Diệu Hiền , Giám đốc Trung tâm Truyền thông
Tổ chức sự kiện: Nguyễn Văn Mạnh , P. Giám đốc Trung tâm Media
Trị sự: Đoàn Thanh Hà, P. Trưởng ban Trị sự