Thứ Sáu, 12/09/2025 09:58 (GMT+7)

Bí mật tuổi thơ về lòng tốt

(SKTE) - Khi tôi mười tuổi, gia đình tôi nghèo đến mức tôi cảm thấy xấu hổ khi phải đến trường.
Ảnh đại diện tin bài

Ảnh minh họa

Tôi tránh nhìn vào mắt bạn bè cùng lớp vì tôi chẳng bao giờ có gì để ăn. Giờ ra chơi, khi thấy các bạn lấy đồ ăn trưa ra ăn, tôi quay mặt đi để không ai nghe thấy tiếng bụng tôi réo inh ỏi đòi ăn. Các bạn có bánh mì kẹp, còn trong tay tôi chỉ có khoảng không và cảm giác tủi hổ muốn độn thổ. Tôi luôn giả vờ như mình không đói nhưng trong lòng rất nặng nề. Đôi khi thậm chí còn đau đớn…

Và tất cả chuyện này có lẽ đã mãi là bí mật tuổi thơ của tôi, nếu không có một cô bé. Một lần, cô bé đưa cho tôi một miếng bánh mì kẹp - và ngay lúc đó tôi hiểu thế nào là lòng tốt thật sự. Ngày đầu tiên, cô chỉ bước đến, lặng lẽ đưa cho tôi nửa phần ăn trưa của mình. Tôi không biết phải nói sao, thấy rất ngượng ngùng, nhưng đã nhận.

Từ hôm đó, ngày nào cô bé cũng chia sẻ đồ ăn với tôi. Lúc là mẩu bánh nhỏ, lúc là quả táo, lúc là miếng bánh ngọt do mẹ cô bé nướng. Tôi ăn thật chậm, cố kéo dài điều kỳ diệu nhỏ bé này, và lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi cảm thấy có người quan tâm đến mình. Tôi không nhớ mình có cảm ơn cô bé thành lời hay không. Tôi nghĩ là có. Nhưng trong lòng, tôi cảm ơn cô bé mỗi ngày.

Rồi kỳ nghỉ hè bắt đầu, và sau đó cô bé không còn trong lớp tôi nữa. Đơn giản là cô bé không đến trường nữa, thầy giáo nói gia đình cô đã chuyển đến một thành phố khác, và tôi không bao giờ gặp lại cô.

Tôi thấy như mình vừa mất đi một điều gì đó thật quan trọng. Mỗi lần chuông báo giờ ăn trưa vang lên, tôi đều ngoảnh lại - mong cô sẽ bước vào, ngồi cạnh tôi, đặt trước mặt tôi nửa chiếc bánh mì kẹp và mỉm cười. Nhưng cô không đến.

Tôi thấy buồn và cô đơn. Tôi hiểu rằng chỉ có cô là người nhận ra nỗi khổ của tôi, chỉ có cô không quay lưng lại với tôi. Đôi khi tôi nhắm mắt và thấy gương mặt cô - hiền lành, giản dị, với nụ cười sưởi ấm sâu tận bên trong. Và tôi mang theo cảm giác ấy suốt tuổi thơ. Dù nỗi đau có vơi dần, tôi vẫn nhớ: cô bé ấy không chỉ cho tôi bánh mì, mà còn cho tôi niềm tin rằng tôi không vô hình, rằng tôi cũng quan trọng với ai đó.

Tôi từng nghĩ ký ức này chỉ là bóng mờ của quá khứ khó khăn. Nhưng mười tám năm sau, nó trở lại với tôi, khiến tôi nổi da gà.

Hôm qua, con gái tôi đi học về. Bé đặt vở lên bàn rồi lấy hộp cơm ra. Đóng lại, bé bỗng vô tình nói:

- Bố ơi, ngày mai làm cho con hai cái bánh mì nhé?

- Hai cái à? - tôi ngạc nhiên. - Con có bao giờ ăn hết một cái đâu.

Bé nhìn tôi với vẻ nghiêm túc trẻ con:

- Là để con chia sẻ. Trong lớp có một bạn… bạn ấy bảo hôm nay chưa được ăn gì, nên con cho bạn một nửa cái bánh của con.

Tôi sững người, cảm giác như thời gian ngừng lại. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Trước mắt tôi không chỉ là con gái tôi mà còn là hình bóng cô bé năm xưa. Cô bé đã cứu tôi khỏi cái đói. Trong cử chỉ ấy, tôi cảm nhận một sự tiếp nối - như thể lòng tốt chưa từng biến mất, nó chỉ đang tiếp tục con đường của mình qua năm tháng, qua cả thế hệ.

Và tôi hiểu: có lẽ tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại cô bé ấy. Có lẽ cô bé đã quên tôi. Nhưng lòng tốt của cô chưa bao giờ mất - nó vẫn sống trong tôi. Và giờ đây - nó sống trong con gái tôi.

Tôi bước ra ban công và đứng nhìn trời rất lâu. Tôi muốn khóc. Vì trong tôi lúc ấy là tất cả - ký ức tuổi thơ nghèo khó, lòng biết ơn, nỗi đau và niềm hạnh phúc bình yên. Tôi nhớ những buổi tối ở trường, khi tôi ngủ mà bụng đói cồn cào, nghĩ rằng thế giới này thật bất công. Và tôi hiểu rằng cô bé ấy bằng một cử chỉ giản dị đã thay đổi cuộc đời tôi. Cô dạy tôi tin rằng: ngay cả khi đang trải qua thử thách, sẽ luôn có ai đó đưa tay ra với mình.

Tôi không biết bây giờ cô bé ấy ở đâu. Có thể cô đã có gia đình, có con. Có thể cô không còn nhớ cậu bé mà cô từng sẻ chia từng mẩu bánh mì. Nhưng tôi thì nhớ. Và nhớ mãi suốt đời.

Và tôi tin: chừng nào con gái tôi còn chia sẻ chỗ bánh mì của mình với một đứa trẻ khác, lòng tốt vẫn sẽ luôn tồn tại. Trong từng mẩu bánh, trong từng hành động nhỏ bé sưởi ấm trái tim người khác. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tim tôi đã thắt lại…

Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi muốn khóc...

Người dịch: Lê Đình Hùng

 

Vô Danh
Cha, con và
Cha, con và...

(SKTE) - Hồi nhỏ tôi là một đứa trẻ rất tò mò và hiếu kỳ, bố thường hay gọi tôi tham gia làm việc nhà bằng cách dụ dỗ tôi bằng những câu đại loại như: "Con muốn bố cho xem... không?" hoặc "Con đã bao giờ thấy... chưa?"...

Tôi sẽ không mắng con
Tôi sẽ không mắng con

(SKTE) - Con gái tôi đi học về mang theo vẻ mặt hối lỗi và đưa cho tôi cuốn sổ liên lạc có dòng bút phê nghiêm khắc: “Đánh bạn cùng lớp! Mời đến gặp giáo viên chủ nhiệm để giải quyết và trao đổi!"

Người bạn trung thành
Người bạn trung thành

(SKTE) - Tháng 7 năm 2014, trong rừng taiga đã xảy ra một chuyện khiến cả nước Nga rúng động: bé gái 4 tuổi Karina Chikitova mất tích. Trong nhiều ngày liền, cha mẹ ly thân của em không hề biết con gái đã biến mất, bởi mỗi người đều nghĩ rằng bé đang ở với người kia. Khi sự thật được phát hiện thì đã quá muộn – Karina phải một mình chống chọi trong rừng nhiều ngày.

Tình yêu của sói mẹ
Tình yêu của sói mẹ*

Seraphima đứng bên hố băng tối đen, cô không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Trái tim bị bóp nghẹt của cô ngừng đập, run rẩy rồi lại đập từng hồi. Những bông tuyết tan trên mặt cô, phủ thành lớp mịn màng trên mái tóc xõa xượi, trên cái bọc cô đang bồng. Đứa trẻ được ủ trong chiếc áo khoác hai mặt bằng lông sói cũ ngủ ngon lành trong vòng tay của Seraphima, nó ngủ say giấc nhưng miệng vẫn chóp chép. Đúng thật là cha nào con nấy! Cũng là chiếc mũi to, là đôi môi dày từng rất mơn trớn này...

Bà cụ Zoya
Bà cụ Zoya

(SKTE) - Anh đậu chiếc Land Cruiser bên ngoài một cửa hàng thực phẩm. Vợ anh có công việc kinh doanh riêng và thường về nhà muộn hơn chồng, từ lâu anh đã quen với việc đó.

Ngón tay người nhạc sỹ
Ngón tay người nhạc sỹ

(SKTE) - Dành tặng những văn nghệ sĩ, những người đã rời bỏ nhà cửa tham gia chiến đấu để bảo vệ đất nước Ukraine. Dành tặng cả những người còn sống và những người đã chết. Dành tặng tất cả mọi người.

Đèn lồng Trung Thu thắp nên “Mơ Về Ngày Thơ của các em nhỏ
Đèn lồng Trung Thu thắp nên “Mơ Về Ngày Thơ" của các em nhỏ

(SKTE) - Tiếp nối dấu ấn từ những mùa Trung Thu trước, năm nay, Đội sinh viên tình nguyện Nghệ An tại Học viện Báo chí và Tuyên truyền trở lại mùa Trung Thu 2025 với chủ đề “Mơ Về Ngày Thơ”. Chương trình hứa hẹn sẽ mang đến nhiều hoạt động ý nghĩa, góp phần lan tỏa những giá trị nhân văn đến cộng đồng.

Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
© Bản quyền 2024 Sức khỏe Trẻ em
Hotline: Hà Nội - (024) 37 765 156 / TP HCM - 0936813116
Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
Tạp chí Sức khỏe Trẻ em
Địa chỉ: 42 Ngô Thì Nhậm, Hà Nội.
Điện thoại:  0988158008; 0971251286.
Email: suckhoetreem2024@gmail.com.
Giấy phép số 298/GP-BTTTT, ngày 6/10/2024 của Bộ Thông tin và Truyền thông.
STK: 0021000568719, Ngân hàng Vietcombank
Ghi rõ nguồn Sức khỏe Trẻ em khi phát hành lại thông tin từ website này.
Thiết kế bởi Tập đoàn Trí Nam
Tổng biên tập: TS. Trần Doãn Tiến.
Phó Tổng Biên tập: TS. Nguyễn Văn Minh.
Ủy viên Ban biên tập: Nguyễn Thanh Cao
P. Trưởng ban Thư ký tòa soạn: Lê Minh Nam.
Truyền thông - Quảng cáo: Hà Diệu Hiền , Giám đốc Trung tâm Truyền thông
Tổ chức sự kiện: Nguyễn Văn Mạnh , P. Giám đốc Trung tâm Media
Trị sự: Đoàn Thanh Hà, P. Trưởng ban Trị sự