Ví dụ như, một lần tôi nhớ là cần dọn dẹp sân, bố lại gần và hỏi: "Con đã bao giờ thấy nước bốc hơi dưới nắng chưa? Chưa à? Nào, đi bố cho con xem!" Chúng tôi ra ngoài, bố dùng vòi phun nước khắp sân theo hình zíc zắc và nói rằng chỉ cần chờ vài phút là mọi thứ sẽ khô hết.
"Nào," - bố đề nghị - "trong lúc chờ đợi, chúng ta quét sân nhé? Con quét bên phải, bố quét bên trái, thể nào cũng xem ai quét sạch hơn." Tôi hào hứng quét,cố gắng không bỏ sót mẩu rác nào để không thua bố, và khi xong việc bố bảo: "Con thấy chưa, nước đã bốc hơi hết rồi này". Tôi nhìn quanh sân khô ráo và cảm thấy như có phép màu vì không còn dấu vết gì của nước.
Hoặc bố đến chỗ tôi với chị tôi và hỏi: "Các con đã bao giờ thấy mẹ dùng bàn để làm sạch nấm chưa?" Chúng tôi trả lời là chưa. Chỉ vài giây và vài câu nói như: "Nào, xem các con có làm được không nhé?", thế là chúng tôi đứng trước một đống nấm to tướng trên bàn và cả ba cùng rửa sạch nấm - mỗi người một chậu nước. Lại còn: "Con muốn bố cho xem rễ cỏ dại dài thế nào không?", rồi "Ồ, con nhìn này, thế đấy!", và một lúc sau "Hãy làm thế này - bố nhổ, còn con xếp chúng thành đống đằng kia nhé", và lại "Ô! Con nhìn xem, màu sắc của nó thật khác thường!". Và tôi thấy thích thú, thấy rất vui, và không nhận ra mình đang chăm chỉ làm việc nhà.
Đến khi trưởng thành, tôi thừa nhận mình đã nhận ra cái mẹo khôn khéo ấy từ năm 10 tuổi, chúng tôi cùng cười và cùng nhau nhớ lại. Bao năm đã trôi qua, ngay khi tôi đã ngoài 20 tuổi bố vẫn thỉnh thoảng nói với tôi qua một nụ cười: "Con đã bao giờ thấy một cô con gái chạy rất nhanh ra cửa hàng mua nước kvass cho bố chưa?", tôi trả lời: "Con thấy rồi, giờ con sẽ chỉ cho bố xem!", và tôi chạy đến cửa hàng, lòng tràn đầy niềm vui và nỗi nhớ tuổi thơ...
Lê Đình Hùng
Miss Loyality