Thứ Ba, 09/09/2025 11:16 (GMT+7)

Tôi sẽ không mắng con

(SKTE) - Con gái tôi đi học về mang theo vẻ mặt hối lỗi và đưa cho tôi cuốn sổ liên lạc có dòng bút phê nghiêm khắc: “Đánh bạn cùng lớp! Mời đến gặp giáo viên chủ nhiệm để giải quyết và trao đổi!"
Ảnh đại diện tin bài

Ảnh minh họa

Tôi bắt đầu tìm hiểu - tôi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm. Cô nói: “Đúng, con chị đã lấy một vật đánh bạn. Cậu bé đó không đánh con gái cô. Còn con gái cô thì lại đánh bạn đó - bốp - đập thẳng vào mặt. Dang thẳng cánh đập. Các bạn cùng lớp có thể xác nhận”.

... Lần đầu tiên tôi đánh nhau với một thằng bé học cùng trường mẫu giáo. Nó dùng chiếc ủng đánh vào đầu tôi trong phòng thay quần áo. Nó đánh tất cả các bạn, cả con trai và con gái, đánh mạnh và đau, tất cả đều sợ nó, nó là thằng điên. Nó cười sung sướng khi nạn nhân khóc. Tôi nhớ rất rõ nó đã cười và vui mừng thế nào khi người ta giằng khỏi tay tôi chiếc ủng ra mà tôi dùng để đánh trả nó, nhưng tôi không nhớ bằng cách nào mà mình nhét được một hạt đậu khô vào lỗ mũi nó. Nó được đưa đến bệnh viện. Và từ đó trở đi, nó không bao giờ đụng đến tôi nữa.

Năm lớp một, lần duy nhất trong đời tôi bị giật những lọn tóc đuôi ngựa ngắn cũn cỡn mà mẹ tôi đã cẩn thận tết từ những sợi tóc không muốn mọc. Tôi quay lại và cầm chiếc hộp đựng bút chì đập vào đầu kẻ thích giật tóc người khác đang ngoác mồm ra cười. Đó là chiếc hộp đựng bút chì bằng kim loại thời Liên Xô có thể dùng để đóng đinh được - và từ đó không bao giờ có kẻ nào dám chạm vào đuôi tóc của tôi.

Với bọn con trai tôi đã nhiều lần đánh nhau và đánh hẳn ngang tay với chúng - cho đến khi làm rõ rằng những vấn đề tương tự này có thể được giải quyết theo cách khác, ít đau thương hơn nhưng thường đau đớn hơn. Và tôi nhớ rất rõ những lý do khơi mào trận đánh nhau: tôi làm những việc không phù hợp với danh xưng con gái, khi bọn con trai làm một việc mà theo chúng là tôi không thể đáp trả được và chúng rất thích thú: ví dụ, dùng ủng đánh tôi và đợi tôi ngồi bệt xuống gào khóc, hoặc giật đuôi tóc của tôi vì chúng biết rằng tôi sẽ không thể đáp lại bằng cách đó, hoặc giật và giơ đồ vật của tôi lên cao và biết rằng tôi không thể với tới, vân vân và mây mây.

Năm lớp ba, Anton là thằng bé mà tôi với nó đã có một cuộc tranh giành mang tính danh dự để xem ai mạnh hơn ai. Cuộc tranh giành vị thế này bị ảnh hưởng bởi vấn đề giới tính khi nó tốc váy tôi lên trong giờ ra chơi. Đó là đòn đánh dưới thắt lưng, bởi vì tôi không thể đáp trả nó đòn đánh tương đương về mức độ xỉ nhục. Nó chạy ra xa chỗ tôi, vừa nhảy từ bàn này sang bàn khác vừa hô hố cười, còn tôi thì đứng bên dưới (cũng là một hành động tượng trưng cho sự sỉ nhục) và nắm chặt tay nhìn nó mặc chiếc len cổ lọ màu đen quay lưng bò chạy. Chúng tôi vừa mới ăn sáng về, và tôi đang cầm một chiếc bánh pho mai phủ sôcôla. Vào thời đó, chúng được bán dưới bao gói bằng giấy, chúng luôn chảy nước và nhanh chóng nhão như cháo. Nhìn xuống tay mình, tôi hiểu rằng, bây giờ chiến bại sẽ biến thành một chiến thắng hoàn toàn không cần phải bàn cãi. Tôi chầm chậm, khẽ khàng, không vội vàng mở gói bánh phô mai. Mọi người xung quanh chăm chú nhìn, và tôi biết chắc rằng bây giờ mình sẽ thành công. Thằng Anton đã đi một vòng quanh các bàn và đang đi vòng thứ hai, nó đang đi về phía cuối lớp. Bọn con trai cùng lớp cười khúc khích ra chiều kính nể, bọn con gái cùng lớp đứng dựa vào tường nhìn tôi ra vẻ thông cảm. Tôi mỉm cười, giơ chiếc bánh pho mai lên, vung tay lấy đà và ném. Chiếc bánh pho mai bay ngang qua lớp, đập ngay vào giữa lưng nó thành một mảng trắng như tuyết trên chiếc áo len cổ lọ màu đen. Thời gian còn lại của giờ giải lao tôi phải trốn trong nhà vệ sinh nữ, nghe thằng Anton tức giận đập cửa ầm ĩ. Tôi ngồi trên bậu cửa sổ, chân đung đưa và tâm trạng vô cùng thích thú.

... Đúng như tôi nghĩ, suy cho cùng việc con gái tôi "đánh bạn cùng lớp" không phải không có lý do. Thằng bé đó đã cố tình chọc tức con gái tôi, đó là cách mà bọn con trai thường làm với bọn con gái. Con gái tôi đã yêu cầu nó không được đụng đến hộp đựng kính - nhưng nó cứ đụng vào, rồi chộp lấy, sau đó giơ ra vẫy vẫy trước mặt con bé, con bé năn nỉ mãi, sau đó thằng bé bày trò “này thì lấy đi” với con gái tôi. Con bé chắc chắn đã thừa hưởng sự căm ghét trò này từ tôi, còn thằng bé kia thì vô cùng thích thú. Và rồi con gái tôi đã suy nghĩ lựa chọn giữa hai cách - hoặc là khiếu nại với cô giáo hoặc là tự mình giải quyết vấn đề - nó đã chọn cách thứ hai là đấm vào mặt thằng bé kia. Những chiếc hộp đựng bút ngày nay mềm oặt và vô dụng để dùng làm vũ khí, sách giáo khoa cũng mỏng và mềm xèo, vì vậy con bé đã dùng tay để giải quyết vấn đề.

Và tôi đã hình dung toàn bộ cảnh tượng với những sắc thái khác nhau - con bé xin xỏ, năn nỉ, còn thằng bé kia thì cười sằng sặc, giấu bao đựng kính sau lưng, con gái tôi thì bực tức, lo lắng, vì nó được mẹ dạy nghiêm khắc là phải giữ gìn chiếc kính, và hiểu rằng nó sẽ không biết ăn nói với tôi như thế nào về việc làm mất hộp kính. Còn bây giờ con bé đứng trước mặt tôi, trông đến tội nghiệp, cúi gục đầu chờ tôi sẽ nổi giận trách mắng, vì ở trường chắc chắn các thầy cô giáo đã giảng giải cho nó rằng con gái không được cư xử như vậy và mọi vấn đề đều có thể giải quyết bằng lời nói. Và tôi thì không thèm quan tâm đến tất cả những loại phương pháp sư phạm này.

- Con làm tốt lắm, - tôi nói, - con làm tất cả mọi việc đều đúng.

Rồi tôi ôm hôn con gái, nó tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau đó hai mẹ con đi ăn tối. Và tôi viết vào sổ liên lạc như sau: "Tôi đã hiểu. Tôi đã nói chuyện với con. Tôi sẽ không mắng con, vì nếu ở địa vị của nó tôi cũng sẽ làm như thế".

Người dịch: Dương Nguyên Khải.

 

Ksenya Knoppe Dmumpueva
Người bạn trung thành
Người bạn trung thành

(SKTE) - Tháng 7 năm 2014, trong rừng taiga đã xảy ra một chuyện khiến cả nước Nga rúng động: bé gái 4 tuổi Karina Chikitova mất tích. Trong nhiều ngày liền, cha mẹ ly thân của em không hề biết con gái đã biến mất, bởi mỗi người đều nghĩ rằng bé đang ở với người kia. Khi sự thật được phát hiện thì đã quá muộn – Karina phải một mình chống chọi trong rừng nhiều ngày.

Tình yêu của sói mẹ
Tình yêu của sói mẹ*

Seraphima đứng bên hố băng tối đen, cô không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Trái tim bị bóp nghẹt của cô ngừng đập, run rẩy rồi lại đập từng hồi. Những bông tuyết tan trên mặt cô, phủ thành lớp mịn màng trên mái tóc xõa xượi, trên cái bọc cô đang bồng. Đứa trẻ được ủ trong chiếc áo khoác hai mặt bằng lông sói cũ ngủ ngon lành trong vòng tay của Seraphima, nó ngủ say giấc nhưng miệng vẫn chóp chép. Đúng thật là cha nào con nấy! Cũng là chiếc mũi to, là đôi môi dày từng rất mơn trớn này...

Bà cụ Zoya
Bà cụ Zoya

(SKTE) - Anh đậu chiếc Land Cruiser bên ngoài một cửa hàng thực phẩm. Vợ anh có công việc kinh doanh riêng và thường về nhà muộn hơn chồng, từ lâu anh đã quen với việc đó.

Ngón tay người nhạc sỹ
Ngón tay người nhạc sỹ

(SKTE) - Dành tặng những văn nghệ sĩ, những người đã rời bỏ nhà cửa tham gia chiến đấu để bảo vệ đất nước Ukraine. Dành tặng cả những người còn sống và những người đã chết. Dành tặng tất cả mọi người.

Đèn lồng Trung Thu thắp nên “Mơ Về Ngày Thơ của các em nhỏ
Đèn lồng Trung Thu thắp nên “Mơ Về Ngày Thơ" của các em nhỏ

(SKTE) - Tiếp nối dấu ấn từ những mùa Trung Thu trước, năm nay, Đội sinh viên tình nguyện Nghệ An tại Học viện Báo chí và Tuyên truyền trở lại mùa Trung Thu 2025 với chủ đề “Mơ Về Ngày Thơ”. Chương trình hứa hẹn sẽ mang đến nhiều hoạt động ý nghĩa, góp phần lan tỏa những giá trị nhân văn đến cộng đồng.

“Tuổi thơ của bố, tuổi thơ của con”
“Tuổi thơ của bố, tuổi thơ của con”

(SKTE) – Phố cổ Hà Nội, một nơi nhịp sống nhộn nhịp, một địa điểm du lịch không thể bỏ qua mỗi khi đến với thủ đô, phố cổ Hà Nội hiện nay là sự kết hợp của hiện đại và cổ kính. Nhưng qua những câu chuyện của bố, một phố cổ Hà Nội khác đang hiện ra trước mắt tôi.

Mối tình đầu
Mối tình đầu

... Mối tình đầu ùa vào cuộc đời khi tôi đang học lớp 9. Mối tình này được gọi bằng một cái tên kỳ lạ - Nadezhda - và nàng vừa đúng tuổi trăng tròn. Cha của Nadia (tên thân mật của Nadezhda), ông Mikhail Semenovich Kulagin, thuyên chuyển từ Belgorod đến thành phố tỉnh lẻ quê tôi làm kỹ sư công nghệ trưởng của nhà máy sản xuất bánh mỳ. Có một bận, độ giữa tháng 11, ngay giữa tiết vật lý, thày trưởng phòng giáo vụ dẫn vào lớp tôi một nữ sinh mới giới thiệu với cả lớp và cho phép cô tự chọn chỗ ngồi.

Làm gì khi trẻ ăn vạ, la hét nơi công cộng
Làm gì khi trẻ ăn vạ, la hét nơi công cộng?

Trẻ ăn vạ, la hét nơi công cộng là tình huống khiến nhiều cha mẹ bối rối và mất kiểm soát. Hiểu nguyên nhân và nắm được cách xử lý khéo léo sẽ giúp phụ huynh vừa trấn an con, vừa giữ được sự bình tĩnh, tránh gây căng thẳng trước đám đông.

Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
© Bản quyền 2024 Sức khỏe Trẻ em
Hotline: Hà Nội - (024) 37 765 156 / TP HCM - 0936813116
Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
Tạp chí Sức khỏe Trẻ em
Địa chỉ: 42 Ngô Thì Nhậm, Hà Nội.
Điện thoại:  0988158008; 0971251286.
Email: suckhoetreem2024@gmail.com.
Giấy phép số 298/GP-BTTTT, ngày 6/10/2024 của Bộ Thông tin và Truyền thông.
STK: 0021000568719, Ngân hàng Vietcombank
Ghi rõ nguồn Sức khỏe Trẻ em khi phát hành lại thông tin từ website này.
Thiết kế bởi Tập đoàn Trí Nam
Tổng biên tập: TS. Trần Doãn Tiến.
Phó Tổng Biên tập: TS. Nguyễn Văn Minh.
Ủy viên Ban biên tập: Nguyễn Thanh Cao
P. Trưởng ban Thư ký tòa soạn: Lê Minh Nam.
Truyền thông - Quảng cáo: Hà Diệu Hiền , Giám đốc Trung tâm Truyền thông
Tổ chức sự kiện: Nguyễn Văn Mạnh , P. Giám đốc Trung tâm Media
Trị sự: Đoàn Thanh Hà, P. Trưởng ban Trị sự