Nhiều người giàu chỉ tung tiền ra rồi thôi. Marcel lại đặt câu hỏi khác: Nếu chúng ta không chỉ cho họ nơi trú ẩn, mà còn giúp họ cơ hội để tái tạo lại cuộc đời ?
Câu hỏi ấy đã thành hiện thực, lúc đầu với 12 căn nhà nhỏ; một cộng đồng gồm các nhà nhỏ để họ gây dựng lại phẩm giá và hy vọng.
Marcel không chỉ cất những căn nhà – ông xây dựng “tình làng nghĩa xóm”. Tất cả 99 căn nhà có bếp, phòng ngủ, phòng tắm và các mảnh tạo năng lượng mặt trời. Nhưng quan trọng hơn hết là mái hiên trước nhà.
Mái hiên nầy không phải chỉ là gỗ và đinh; nó là nơi chốn người ta đứng đó vẫy tay đến láng giềng, là nơi chốn xác định bạn thuộc về xóm làng nầy. Ngay giữa làng nầy là trung tâm huấn nghệ, phòng ốc với các dụng cụ dạy nghề – một cơ hội để người ta kiếm việc làm. Cái mục đích không phải là làm việc thiện. Mục đích là xây dựng niềm tự tin nơi họ, vững tin với xã hội, hy vọng.
Marcel đã đầu tư 4 triệu từ tiền túi ông ta và vận động sự hợp tác từ chánh quyền được 12 triệu. Và bây giờ phương thức nầy đã lan rộng khắp đất nước Canada. Cái kết quả tự nó nói lên đường lối đúng: Những người sống ở vĩa hè bây giờ có địa chỉ, có việc làm, có tương lai. Gia đình được nối kết. Cuộc đời đang được tái tạo.
Marcel thường tâm sự: “Tôi đã trúng Lotto từ các cha mẹ, trúng Lotto từ việc giáo dục, trúng Lotto từ đất nước tôi. Rất nhiều sự thành công tôi nhận được từ đó, không phải là có tiền lời do mình đầu tư”
Trong một thế giới mà các đại gia xây các bức tường, Marcel chọn cách xây những cầu nối. Trong một xã hội mà các người vô gia cư thuộc về trách nhiệm của người khác, hành động của Marcel cho thấy ta có thể thay đổi, nếu ta đối xử với con người như là láng giềng, chứ không phải là con số thống kê.
Ngày nay 99 gia đình không chỉ là có mái nhà mà họ có sự ổn định. Họ được quí trọng. Họ có hy vọng. Và Marcel LeBrun có một điều lớn hơn cả sự giàu sang, ông có một di sản để truyền cảm hứng cho thế hệ sau.