Đứa bé không thở. Sản phụ hơi ngoái đầu nhìn, thờ ơ theo dõi các thao tác thủ thuật của bác sĩ. “Có lẽ, nó đã chết? Nó không khóc...” - những suy nghĩ quay cuồng trong trong cái đầu bị cơn đau nhức nhối làm cho u u mê mê của cô. Cuối cùng, đứa trẻ sơ sinh cũng bật ra một tiếng oe oe yếu ớt, nhưng to dần rồi nhanh chóng òa lên, lan khắp hành lang vốn đã trở nên tĩnh lặng của bệnh viện phụ sản vào lúc đêm khuya này. Và bác sĩ, nữ hộ sinh và bác sĩ sơ sinh im lặng đứng xung quanh đứa bé và chăm chú nhìn nó.
Nó, đứa trẻ này, thật khác thường,... Cột sống của nó khi chạy đến ngang với bả vai thì uốn cong kỳ lạ đến mức tạo thành hai cái bướu thuôn dài gần như đối xứng nhau kéo dài xuống gần đến giữa ngực.
- Sao lại có thể như thế được? - Bác sỹ sơ sinh ngạc nhiên nhắc đi nhắc lại - Tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như vậy... Chà, không thể, không thể như vậy... Chỉ là không thể...
Buổi sáng, khi bác sĩ đến gặp Anna và cố gắng giải thích các đặc điểm của đứa con trai mới sinh, cô ghê tởm bĩu đôi môi xinh đẹp: “Vậy là nó còn là một quái thai... Chà, nó là con tôi... Không, thực sự... Chị đưa nó đi đâu thì đưa, tôi không cần một quái thai... Khỏe mạnh tôi còn chả muốn nhận nữa là... Mang cho tôi tờ giấy, tôi sẽ viết đơn từ bỏ...” Và đến ngày, cô xuất viện nhẹ nhàng, vô tư như chưa từng mang nặng đẻ đau, còn con trai cô vẫn ở lại đó, không biết gì về sự thật rằng người thân yêu nhất đã bỏ rơi mình...
***
Trong cô nhi viện nó được đặt tên là Ilyushenka. Vâng, chỉ có vậy, và không có họ. Các cô bảo mẫu mặc cho nó những chiếc áo rộng quá khổ để không lộ rõ khiếm khuyết của nó. Nhưng cho dù thân hình của nó là hình hài lý tưởng, hoàn hảo nhất, nó vẫn khác với những đứa trẻ khác hay kêu, la hét, đánh nhau và luôn chia sẻ với nhau mọi thứ. Trong đôi mắt xanh có hàng mi dài và đen của nó vẫn bộc lộ một vẻ nghiêm túc không trẻ con một chút nào. Thường thường, khi nhìn ra cửa sổ, nó như đang lắng nghe điều gì bên trong mình, vừa lắng nghe một cách đau đớn vừa cố gắng nắm bắt và thấu hiểu điều mà chưa thể nắm bắt hoặc hiểu được.
Có lần, một nhóm trẻ lên hai xếp thành từng cặp tản ra và chân nọ dập vào chân kia, hướng về nơi đang diễn ra sự kiện. Và Ilyushenka đã nghe thấy NÓ. Nó là tiếng nhạc vọng ra từ sau cánh cửa khép hờ của văn phòng bà giám đốc. Tiếng nhạc ấy không giống những bài hát thiếu nhi quen thuộc với Ilyushenka mà các bảo mẫu đã hát cho chúng nghe trong các giờ học nhạc và chúng học cách đi duyệt binh trong tiếng nhạc như những 'người lính", cần mẫn vung cánh tay yếu ớt và nhấc cao đôi chân tinh nghịch... Nó giống như... một cơn gió. Một cơn gió nhẹ nhàng, ấm áp dịu dàng nâng bạn lên khỏi mặt đất và mang bạn đi, mang bạn đi, dịu dàng đung đưa và ru bạn ngủ... Tiếng nhạc không có lời, nhưng có linh hồn, một linh hồn sống đang ôm ấp Ilyushenka và kể, kể cho cậu bé nghe về điều mà không ai biết, và không ai cần biết, ngoại trừ cậu, Ilyushenka... Và cậu bé dừng lại giữa hành lang, làm cho hàng ngũ đã được sắp xếp thẳng hàng trở nên cực kỳ lộn xộn và bắt đầu lắc lư theo tiết tấu nhạc, không để ý đến những đứa trẻ va vào cậu và việc các bảo mẫu bất lực kéo cậu ra khỏi chỗ. Mọi thứ trong cái đầu nhỏ bé của cậu đã được sắp xếp đâu vào đấy. Những gì cậu nghe thấy căng thẳng trong tiếng khóc của những đồng đội gặp hoạn nạn, trong tiếng gió ồn ào và tiếng ù ù của đường ống trong nhà vệ sinh - đó là nó, là Âm nhạc của cậu...
***
Alena và Dima đi khắp các cô nhi viện quanh vùng. Bệnh lý bẩm sinh đã không cho phép Alena có con. Và họ quyết định nhận con từ cô nhi viện. Nhưng... rắc rối là đây... Họ đã hoàn thành các khóa học dành cho cha mẹ nuôi, hồ sơ đã chuẩn bị xong, nhưng họ phải đối mặt với việc LỰA CHỌN... Đứa trẻ ấy, đứa con của họ sẽ như thế nào... Vì người ta không chọn những đứa trẻ đã được sinh ra mà yêu chúng như chúng vốn có, nhưng ở đây... Trong số rất nhiều đứa trẻ thiếu thốn hơi ấm của cha mẹ, họ vẫn chưa tìm thấy đứa con thân yêu của mình...
Hai vợ chồng nắm tay nhau đi đến hàng rào của cô nhi viện. Bọn trẻ đang nhốn nháo trên sân cát, các bé gái chơi đẩy xe nôi búp bê, tiếng ồn ào gồm tiếng cười và tiếng la hét vui vẻ thường thấy ở những đứa trẻ. Chỉ có một đứa bé mặc chiếc áo khoác dài quá khổ đang đứng chăm chú lắng nghe tiếng chim sẻ hót trên cành. Đúng lúc đó, điện thoại của Alena đổ chuông... Tiếng chuông là đoạn nhạc Mozart... Alena là người yêu âm nhạc cổ điển. Và cậu bé... cậu bé chợt giật mình, mắt cậu sáng bừng lên như đèn pha và cậu bắt đầu chậm rãi, nhịp nhàng lắc lư thân hình đúng theo nhịp điệu và tiết tấu nhạc, còn Alena và Dima đứng ngây ra, không để ý đến điện thoại đang đổ chuông... Họ đã nhìn thấy CẬU BÉ. Con trai của mình. Có gì đó rất thân thiết tỏa ra trong mắt cậu bé...
- Vâng, tôi hiểu rằng đây là một đứa trẻ yếu đuối, tàn tật... Vâng, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm... Phục hồi chức năng? Tất nhiên... - Suốt một giờ đồng hồ, Alyona mệt mỏi trả lời các câu hỏi của bà giám đốc cứ khẳng khăng đề nghị cô nên nhận một em bé khác khỏe mạnh. - Người ta không được lựa chọn con cái... - cô giải thích cho bà ta. - Tôi sẽ nhận cậu bé này, tôi sẽ nhận cậu bé này, bất kể phải trả giá như thế nào...
***
- Mẹ ơi? - Ilyushenka rời cây đàn và gục đầu vào tay Alena. - Tại sao con lại như thế này? Tại sao con không giống những người khác?
Alena nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng tàn tật của cậu:
- Con ạ, con biết không, chúng ta đều khác nhau... Cả bên trong lẫn bên ngoài... Cả con, cả bố, và cả mẹ... Và cái lưng của con - Mẹ đã nói với con rằng, trong đó có đôi cánh giống như cánh thiên thần, chỉ là chúng chưa xòe ra, nhưng chúng sẽ xòe ra, nhất định sẽ xòe ra...
Và cô ôm con vào lòng và hôn lên mái đầu ấm áp của cậu, sau đó ngồi xuống cạnh cậu bên cây đàn piano, và hai mẹ con cùng chơi, và Ilyushenka chơi giống như cách mà không phải lúc nào một nhạc sĩ trưởng thành, nghiêm túc cũng có thể chơi được. Và đôi cánh sau lưng cậu thực sự đã xòe ra, nhưng nhìn thấy chúng chỉ có bố, mẹ và vị thiên thần hộ mệnh của Ilyushenka đang đứng sau lưng cậu và mỉm cười, còn âm nhạc cứ tuôn trào, tuôn trào thành dòng sông rộng, ngập tràn nước và đung đưa, đung đưa cậu bé Ilyushenka hạnh phúc trên những ngọn sóng...
Người dịch: Dương Nguyên Khải