Thứ Hai, 01/09/2025 21:13 (GMT+7)

Tình yêu của sói mẹ*

Seraphima đứng bên hố băng tối đen, cô không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Trái tim bị bóp nghẹt của cô ngừng đập, run rẩy rồi lại đập từng hồi. Những bông tuyết tan trên mặt cô, phủ thành lớp mịn màng trên mái tóc xõa xượi, trên cái bọc cô đang bồng. Đứa trẻ được ủ trong chiếc áo khoác hai mặt bằng lông sói cũ ngủ ngon lành trong vòng tay của Seraphima, nó ngủ say giấc nhưng miệng vẫn chóp chép. Đúng thật là cha nào con nấy! Cũng là chiếc mũi to, là đôi môi dày từng rất mơn trớn này...
Ảnh đại diện tin bài

Seraphima bật khóc nức nở và quỳ xuống trước hố nước đen ngòm.

- Ta không muốn! - trái tim đau đớn của cô gào lên.

- Ta không thể! - lý trí chưa tắt hẳn phản đối.

Gió bàng hoàng trước cảnh tượng phơi bày cũng ngừng lay, minh nguyệt vừa ló ra từ sau đám mây cũng đứng đờ đẫn rồi lại náu mình, ngoảnh mặt đi ở sau đám mây lững lờ trôi ngang qua. Dòng nước buốt giá cũng đông cứng, sẵn sẵn đón nhận nạn nhân dành cho mình rơi xuống.

Seraphima nhắm mắt lại. Trong đôi mắt sưng húp của cô hiện ra những hình ảnh rời rạc vừa xảy đến với cô trong thời gian gần đây và, như để xua đuổi hiện thực phũ phàng, cô hết lần này đến lần khác buông thả cho những suy nghĩ cuốn mình đi về đoạn đời bình yên đó...

Đó là cô, một nữ sinh vừa tốt nghiệp với tấm huy chương vàng, là niềm tự hào của trường, lòng xuân đang phơi phới, hạnh phúc, nô đùa với đám bạn nữ thì... bất ngờ va phải một chàng trai cao lớn xa lạ đeo chểnh mảng một chiếc ba lô sau lưng. Các bạn gái vừa chạy vừa cười, còn cô... Cô chợt thấy mình nằm trong một vòng tay rắn chắc, cô ngước mắt nhìn và thấy mình như tan ra trong đôi mắt xanh lấp lánh đang cười.

“Kỹ sư địa chất, người nơi khác,” - một ý nghĩa thoáng hiện trong đầu cô.

Anh chàng từ lâu đã buông tay và đang tò mò nhìn cô gái, còn Seraphima thì chìm đắm trong đôi mắt sâu thăm thẳm hớp hồn của anh giống như đang chết chìm trong vùng nước xanh biếc. Họ gặp nhau như vậy đấy: một cô gái Siberia mười bảy tuổi và một kỹ sư địa chất vừa đến từ Mátxcơva để tham gia một nhóm thăm dò địa chất làm việc gần đó.

Hoa tử đinh hương đang nở rộ, những cánh hoa anh đào theo gió bay khắp vườn như đám mây trắng tỏa hương thơm động lòng người. Anh và cô đã có những đêm vội vàng bên nhau và những cuộc hẹn hò đắm say. Đầu óc Seraphima quay cuồng, cô như chết đi sống lại trong vòng tay của Sergei. Cảm xúc đam mê cuồng nhiệt bây giờ mới biết đến làm cho cô không nói nên lời, không cho cô hít thở bình thường. Nó thôi thúc cô dâng hiến trọn vẹn, không giữ lại chút gì, cho người mình yêu. Seraphima không biết mình đang làm gì, cô sống bằng tình yêu, cô như bơi trong dòng nước vô định, cô như ở trên đỉnh cao chót vót của hạnh phúc nhân loại. Cô như bay đến gặp người mình yêu trên đôi cánh mang tên hạnh phúc, đôi cánh làm cho cô quên đi hết thảy, choán hết cả tâm trí cô, và niềm hạnh phúc tưởng như là mãi mãi…

Cô chợt tỉnh ngộ một cách đầy cay đắng. Đầu tháng Bảy, sau khi hoàn thành việc lấy mẫu và khảo sát kết quả thu được, Sergei trở về Mátxcơva. Anh ta biến mất mà không nói lời tạm biệt với Seraphima. Cuộc tình ngắn ngủi trong rừng taiga trở thành một khoảnh khắc vụt sáng trong cuộc sống đời thường của anh ta. Anh ta trở về với vợ và con trai một cách thoải mái, chỉ trong đôi mắt rực lửa ẩn chứa một chút nuối tiếc. Một tuần sau, sau khi nộp báo cáo kết quả chuyến công tác và được nghỉ phép theo quy định, anh cùng gia đình mình lên đường đến Crimea nghỉ cho đến hết mùa hè.

Và Seraphima chạy khắp làng địa chất, cố tìm kiếm thông tin về Sergei. Trưởng đoàn khảo sát ngoảnh mặt đi rồi trầm giọng nói rằng, không thể cho cô biết địa chỉ của Sergei, anh ta đã có vợ và một con nhỏ, rằng việc phá hoại hạnh phúc gia đình anh ta cũng chẳng có ích gì, tự cô cũng phải hiểu điều đó. Chết điếng người trước cái tin khủng khiếp, Seraphima đánh mất hy vọng cuối cùng, cô đi loạng choạng trên đôi chân mềm oặt về làng. Đột nhiên, Seraphima thấy xây xẩm mặt mày, như có những chiếc vòng thép siết chặt cổ họng, khiến cô không thở được, cô ngã xuống bãi cỏ ngất đi...

Cô tỉnh dậy trong lều của vị bác sĩ đoàn khảo sát địa chất. Một đám đàn ông râu ria tụ tập ở ngoài cửa và xì xào bàn tán. Seraphima đứng dậy, cô cảm thấy mọi thứ đã rõ ràng và nhẹ nhõm. Bà bác sĩ nhìn cô bằng ánh mắt lo âu.

- Vẫn còn quá trẻ! - bà nghĩ, - Ở thành phố, những đứa con gái tầm tuổi này còn hiểu chuyện hơn.

- Cô thấy đỡ chưa? - bà bác sĩ hỏi.

Và sau khi bảo những người tò mò đi ra ngoài, bà thông báo:

- Này cô, cô có thai rồi.

Seraphima chưa thể hiểu ngay điều mà bà bác sĩ vừa nói. Cô vừa tiếp tục chỉnh dây đeo chiếc váy suông vừa gật gật đầu. Khi chợt hiểu ra câu nói, cô sững người và lại ngồi xuống ghế.

- Bác nói gì ạ? - Seraphima tỏ ra không tin.

- Ờ, có gì mà cô lo thế? - bà bác sĩ trấn an, - cô không phải là người đầu tiên. Chúng ta, những người phụ nữ, được mẹ thiên nhiên định sẵn chức phận sinh đẻ và nuôi dạy con cái. Cô tự mình làm được chứ?

Seraphima lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi mở cửa lều…

Cô không nói với bà ngoại mà cô ở cùng về việc mình có thai và cũng không tiết lộ với cô bạn thân là Tomochka. Lòng cô nguội lạnh, ước mơ vào trường sân khấu của cô sụp đổ, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Cô trốn tránh mọi người, khép mình lại cố để không ai nhận ra, trong thâm tâm cô coi mình như người đã chết. Buổi sáng, cô thường thức dậy như một cái máy, giúp bà làm việc nhà, ngồi rất lâu bên cửa sổ, hờ hững nhìn con đường đi vào rừng và im lặng.

Bà Dunya đã tự mình đoán ra. Sau khi lớn tiếng nguyền rủa “cơn gió thủ đô đã cao chạy xa bay”, tức là gã kỹ sư địa chất lang lạt Sergei, bà bắt đầu an ủi cháu gái:

- Sao mà cháu phải buồn? Nếu cháu sinh ra con trai, nó sẽ lớn lên thành người giúp việc. Bà còn chưa già, bà sẽ đỡ đần cháu. Nếu cháu gặp được người tử tế, người ta sẽ chấp nhận cả thằng bé!

Nhưng chính bà cũng lén gạt nước mắt. Và cuộc đời của bà cũng chẳng ra gì, chồng bà bỏ lại bà với đứa con còn ẵm ngửa. Và khi con gái bà lớn lên, nó cũng bỏ lại đứa cháu gái một tuổi cho bà rồi trốn đi đâu mất vào đất Mẹ nước Nga rộng lớn, không báo cho bà một chút tin tức nào về mình trong suốt bao năm qua. Bà đã nâng niu, chăm sóc cô bé, ấy thế mà sểnh ra một chút, nghĩa là bà đã không chăm sóc nó cẩn thận. Bất hạnh thì bà còn chịu đựng được chứ vết thương trong tim thì sẽ còn mãi…

Nhưng tiếng đồn theo những cái miệng lưỡi sắc như dao đã loang khắp làng, ở ngoài đường đám đàn bà chỉ trỏ cô, dè bỉu sau lưng, vừa liếc ngang liếc dọc vừa thì thầm những lời cay nghiệt đuổi theo cô. Bọn trai làng cười mỉm đầy ẩn ý khi gặp cô, còn lũ bạn gái thì không đến nhà chơi với Seraphima nữa. Cả cô bạn thân Tomochka cũng đỏ mặt, ngập ngừng nói lúc chia tay:

- Mẹ tớ không phép đến nhà cậu... Ôi, Seraphima, sao lại thế cơ chứ?...

Sau đó, cô bật khóc nức lên và bỏ chạy.

Đêm đêm, Seraphima nhìn lên trần nhà tối tăm, cô cố xua đi hình ảnh Sergei trong tâm trí, nhưng anh chàng mắt xanh táo tợn cứ ám ảnh cô, không cho cô yên giấc; nỗi nhớ cứ ùa về trong lòng cô như từng cơn sóng bỏng rẫy. Mãi gần sáng, cô mới chìm vào giấc ngủ chập chờn, chốc chốc lại giật mình tỉnh giấc…

Vào một buổi tối tháng Ba đầy tuyết, Seraphima hạ sinh ra một bé trai khỏe mạnh, khóc váng nhà. Bà già đỡ đẻ đã ra khỏi phòng nhưng vẫn đứng trong phòng trước nói chõ vào:

- Thấy không, mày thì như cây gai dầu, đồ khốn ạ, thế mà đẻ ra thằng con đẹp như tranh vẽ.

Tim cô như thắt lại, lần đầu tiên Seraphima gào rú lên như đàn bà, cô đơn và cam chịu…

Cô xích lại gần và một lần nữa nhìn xuống hố băng sâu thẳm. Tốt nhất là kết thúc ngay cuộc đời vô nghĩa này, kết thúc ngay cái hình ảnh cứ hiển hiện trước mắt này, kết thúc cái gánh nặng bất hạnh trút lên vai cô này! Bây giờ tất cả sẽ kết thúc, mãi mãi cô và con trai sẽ rời bỏ cái thế giới từng rất tốt đẹp nhưng giờ đây đã trở nên đầy hận thù và nghiệt ngã này.

* * * * *

Con sói già nằm áp bụng xuống tuyết lạnh, nó tham lam liếm những mảnh băng bám trên cành cây. Núm vú của nó sưng tấy nóng rừng rực, cái nóng thấm vào bên trong, khiến nó không thể kiềm chế cơn khát. Sáng nay, sau khi đi kiếm mồi trở về, nó thấy hai con sói con đã chết, thi thể lạnh cóng - đó là lứa cuối cùng vừa sinh được một tuần của nó. Nó cứ liếm mãi hai cái mặt đã lạnh cứng với hy vọng làm cho chúng sống lại, nhưng mọi nỗ lực của nó đều vô ích. Đợt băng giá ập đến ngày hôm trước đã làm một việc bẩn thỉu là giết chết những đứa con cuối cùng của nó. Và nó điên cuồng tru lên uất ức. Con sói cái bước ra khỏi hang, mõm chúi xuống rồi quay trở lại nơi đã xảy ra thảm kịch. Bản năng làm mẹ thôi thúc nó chạy vòng vòng, nó cứ chạy đến khi kiệt sức thì nằm xuống sau những ngọn đồi, dùng răng cắn vào băng.

Đột nhiên, có một thứ mùi đầy kích thích bay đến chỗ con sói cái. Nó hếch mũi lên rồi rùng mình. Trong bóng tối, nó gần như không nhìn thấy một chấm đen ở cách bờ sông không xa và nó đứng sững lại. Con sói cái nhắm mắt lại, nó tìm kiếm những cảm xúc trong cơ thể, nó tin tưởng vào bản năng hoang dã của mình. Cái mùi đó thật hấp dẫn, làm dịu cơn khát của nó và mang đến cho nó những cảm giác mới lạ. Nó lặng lẽ bò về phía cái vật mà nó thèm khát, thân mình áp xuống mặt tuyết.

Chấm đen bắt đầu lay động, và con sói cái xác định được cái chấm đen đó là sinh vật khủng khiếp nhất đối với các loài vật - con người. Con sói cái bất giác nhếch mõm lên, nhe những chiếc răng nanh đe dọa. Nó hộc lên một tiếng và lại nhìn vào khoảng không. Người đó không mang theo gậy, thay vào đó là một cái bọc có cái mùi hấp dẫn. Qua màn sương mờ che phủ mắt, con sói cái lông xám nhìn thấy rõ người đó đặt cái bọc trên mặt tuyết và đẩy xuống nước. Con vật săn mồi xù lông dựng đứng và lao thẳng ra khỏi chỗ. Nó nhảy chồm lên và, vào đúng khoảnh khắc cuối cùng, nó dùng răng chộp lấy cái bọc bằng lông thú, mắt lóe sáng nhìn kẻ thù đáng sợ rồi cũng bất ngờ như lúc xuất hiện, nó biến mất cùng chiến lợi phẩm sau những ngọn đồi thoai thoải...

* * * * *

Một chuỗi những sự kiện khủng khiếp xảy ra thường che khuất bức tranh đời thường, đưa chúng ta vào thế giới hư ảo. Khi có nguy cơ không tư duy rõ ràng, bộ não con người kích hoạt cơ chế phòng thủ, nó từ chối tin vào sự phi lý của những gì đang xảy ra. Khi đã tạo ra những tình huống vượt quá khả năng chịu đựng của con người thì thế giới dường như trở nên viển vông, xa vời và con người sẵn sàng tin rằng những trải nghiệm gần đây là thành quả của trí tưởng tượng của họ. Cái tôi có lý trí mạnh mẽ vẫn chưa sẵn sàng tiêu hóa chuỗi những điều vô lý đang khuấy động đầu óc và sắp xếp chúng vào các ngăn lý trí hợp lý để tư duy một cách đầy đủ.

Seraphima nằm bên hố băng, mắt dửng dưng nhìn bầu trời đen kịt. Đôi môi sưng vều mấp máy không biết mệt, nhắc đi nhắc lại một từ, từ này lan truyền khắp mặt sông phủ đầy tuyết nghe như tiếng thì thầm. Cô không còn đủ sức bò đến bờ hố băng để đâm đầu rơi vào quên lãng. Đột nhiên, một ý nghĩ vừa rõ ràng vừa bốc đồng lóe lên điên rồ trong mắt cô, ý nghĩ ấy chỉ đọng lại một thoáng trong đôi mắt mở to vì nghĩ đến một điều kinh khủng rồi lại mất hút trong cái bộ não đang suy nghĩ căng thẳng của cô. Một cảnh tượng khủng khiếp lại vụt lóe lên trước mắt cô như một chiếc cánh màu đen, nó giằng giật Seraphima thoát khỏi hư ảo, khỏi những lãng quên ma quái. Và cuối cùng, khi nhận ra rằng cái điều phi lý là có thực và đang gây ra cơn đau quằn quại trong lòng, cô liên tục gào hét như điên như dại:

- Ma! Có ma!

Cô không hét nữa mà cười sằng sặc rồi nấc nghẹn như lên cơn động kinh, sau đó cô ngất đi…

Sáng sớm hôm sau, người ta tìm thấy cô. Đôi mắt cô bất động vô hồn đang trừng trừng nhìn một điểm bí ẩn nào đó, vừa xa lạ vừa khủng khiếp, cái điểm đó đã vĩnh viễn đông cứng lại trước mặt cô, miệng cô méo mó như đang gào không thành tiếng. Những ngón tay của cô như đang điên dại bóp chặt những viên đá. Linh hồn của cô vì không thể chịu đựng được cú sốc cuối cùng đã rời khỏi cơ thể yếu ớt và bay đi lang thang đến những nơi khác và đến thế giới khác với hy vọng tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc vĩnh hằng mà cô đã mong đợi từ lâu. Đứa trẻ biến mất không một dấu vết. Mặt tuyết phẳng mênh mông đã ghen ghét che phủ mọi dấu vết của bi kịch xảy ra trên mặt sông đóng băng vào đêm hôm trước.

* * * * *

Bà già Mùa Đông miễn cưỡng rời bỏ vùng Siberia khắc nghiệt, rút về phương Bắc, đến phút cuối cùng bà ta còn vừa phun ra những bông tuyết vừa thổi ra những cơn gió lạnh buốt. Khi Quý cô Mùa Xuân đến, tuyết tan ra để lộ những khoảng trống trơ trụi đầu tiên và những dòng suối chảy xiết. Rừng taiga thức dậy sau giấc ngủ đông và khoác lên mình tấm áo mới xanh mơn mởn, được đất mẹ sưởi ấm bởi ánh mặt trời và tiếng chim hót véo von thân thiện tiếp sức phục hồi. Những bông tuyết điểm đầu tiên nở bung, khi chúng tàn thì lại có hoa linh lang mỏng mảnh thay thế, sau đó khắp rừng cây cổ thụ hùng vĩ bắt đầu lấp lánh muôn cỏ cây khoe sắc màu. Mùa xuân nhanh chóng phô trương toàn bộ vẻ đẹp, nó ngự trị khắp nơi, hớn hở làm những công việc được mẹ thiên nhiên giao phó.

Quý cô Mùa Xuân đi lúc nào cũng chẳng ai hay, nhưng cô đã chuyển giao quyền lực cho Hoàng tử Mùa Hè Đỏ. Anh nâng niu đón nhận vào vòng tay mình những món quà trần thế của phương Bắc, anh làm cho những quả mâm xôi dại, việt quất, nam việt quất đang chín rộ trở nên mọng nước, anh ném rải rác các gia đình nhà nấm sống quây quần dưới những tán cây cổ thụ, làm cho những dòng suối bạc ngập tràn nước mát lạnh. Rừng taiga sống cuộc sống của riêng mình, xào xạc đong đưa với gió và tắm mát dưới những cơn mưa xối xả. Cư dân trong rừng vội vàng tích trữ mỡ trong khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi đầy giông bão và dự trữ những sản vật của mùa hè để chống chọi cái lạnh cắt da cắt thịt sắp đến.

Con sói già vội chạy về hang, nó tha một con cừu con béo trên lưng, vừa chạy vừa đánh lạc hướng kẻ thù. Bình minh ló rạng, những tia nắng đỏ như lửa điểm tô ngọn những cây tuyết tùng khổng lồ, chiếu rọi trên bầu trời thành những làn sóng đỏ rực. Con sói cái đang vội về hang ổ kín đáo nằm dưới cây linh sam đổ. Đang chờ đợi nó trong một cái hố phủ đầy lá vân sam là một đứa con bí ẩn, khó hiểu đối với con mẹ lông xám nhưng đứa con này còn sống, được nó vuốt ve và âu yếm liếm láp.

Nhìn thấy "mẹ" về, đứa con ngay lập tức tỏ ra hớn hở rồi vươn tay về phía con sói cái. Con mẹ đặt con mồi trước mặt nó rồi khéo léo xé toang bụng con cừu non và bắt đầu liếm láp máu còn ấm của nạn nhân, nó xé một miếng thịt mềm rồi nhẹ nhàng tha đến trước mặt đứa con. Đứa trẻ sơ sinh bò vào dưới bụng “mẹ”, ngậm vào núm vú, bú tòm tọp, vừa mút vừa rên ư ư. Con sói cái nằm duỗi dài, để lộ cái bụng ấm áp, nó liếm láp đứa bé trần truồng, dùng chiếc lưỡi thô ráp của mình vuốt ve cơ thể đứa bé.

Hôm nay nó rất khó khăn mới chạy thoát khỏi một người cầm cây gậy phát ra tiếng nổ. Ngọn lửa phát ra từ khẩu súng chỉ làm bỏng một chân của nó. Con sói cái phải đi hẳn một vòng trong rừng, vừa đi vừa đánh lạc hướng, trốn tránh kẻ thù theo những con đường khó nhận biết. Đứa bé cuối cùng cũng đã bú no nê. “Con mẹ” đẩy nó đến chỗ chiếc áo lông ấm áp ở tít tận góc hang và nhẹ nhàng mang một miếng thịt đặt lên ngực nó. Đứa bé chộp lấy vật lạ, nhét vào miệng, rồi liếm liếm miếng thịt sống mềm mại.

Bỗng lông của con sói cái dựng đứng, tai nó vểnh lên nghe rõ tiếng xào xạc trên đầu, đồng thời nó ngửi thấy mùi khét của người lạ - kẻ truy đuổi nó. “Con mẹ” len lén ra khỏi hang và nằm xuống dưới thân cây vân sam cổ thụ, nó canh giữ lối vào hố, được ngụy trang khéo léo bằng những bụi cây mọc um tùm. Đứa trẻ mút mút miếng thịt rồi ngủ thiếp đi.

Hóa ra là hai người lạ, cái mùi quen thuộc của kẻ truy đuổi hòa cùng mùi chua chua của kẻ thứ hai. Chắc chắn họ đã đi theo dấu vết của con sói cái. Con vật ăn thịt lông xám đang nép mình thật sát mặt đất trong cỏ. Nó có thể bình tĩnh rời khỏi hang ổ bí mật này rồi lặng lẽ trốn sau thân cây chết. Nhưng đứa con của nó đang ngủ trong hang, và nó không thể rời xa đứa con. Bản năng làm mẹ của nó còn lớn hơn bản năng tự vệ, buộc nó phải ở lại trong nơi ẩn nấp này.

Những kẻ truy đuổi đến gần lối vào hang thì dừng lại. Con sói cái nhận thấy tính mạng của đứa con đang bị đe dọa nên đứng im và chuẩn bị chiến đấu. Nó hít sâu một hơi mùi hương rừng quen thuộc từ khi sinh ra, nó tăng cường sức lực bằng mùi thơm chữa bệnh của thảo mộc rồi gồng căng cơ bắp trên cơ thể già nua. Trong suốt cuộc đời khá dài của mình, nó đã lâm vào đủ các loại hoàn cảnh, nó từng là thủ lĩnh của một đàn sói và trên da thịt mình nó đã trải nghiệm sự tráo trở của cả con người và đồng loại. Nó đã bị xua đuổi khỏi bầy đàn cũ, bị mất con, sống cô độc, nó đã học được cách sinh tồn trong cuộc sống một thân một mình. Đứa con nuôi là lẽ sống cuối cùng của con sói xám khôn ngoan.

Hai người giẫm giẫm chân quanh lối vào, cuối cùng họ phát hiện ra một cái lỗ vào hang. Người thứ nhất cầm khẩu súng đã lên đạn sẵn, thận trọng cúi xuống, người thứ hai vẫn đứng ở trên. Con sói bất ngờ và táo tợn nhảy lên đúng lúc người thứ hai quay lưng về phía nó, dồn hết sức lực vào cú húc này. Người này ngã vật xuống, những chiếc răng nanh mạnh mẽ nhanh chóng cắm ngập vào cổ họng anh ta, cắn đứt động mạch cảnh. Người thợ săn thở khò khè, sặc máu, nhưng con sói cái không có thời gian dành cho anh ta. Nó cương quyết quay đầu lại húc thẳng vào chân người thợ săn thứ nhất đã quay mặt lại vì nghe thấy tiếng thở khò khè, xô anh ngã xuống một cành vân sam. Khẩu súng đã rơi vào trong hang, anh cuống cuồng nhìn thấy đôi mắt màu vàng hung dữ của con thú hoang và cảm thấy những chiếc răng nanh rắn chắc đang cắn chặt cổ tay phải của mình. Anh gào lên đau đớn, và ngay lập tức con sói cái cũng hộc lên một tiếng ghê rợn đáp lại.

Đứa con tỉnh dậy, khóc váng cả hang. “Mẹ” khẽ hộc lên, nhả cổ tay kẻ thù ra, rồi chạy vào hang, che chở cho đứa con, tư thế sẵn sàng cho trận chiến sống mái cuối cùng. Lông nó dựng đứng, đôi mắt rực lửa địa ngục, mõm há ra. Nó đứng cúi xuống, chân choãi rộng, sẵn sàng lao vào bất cứ ai dám đến gần con mình. Anh đánh rơi khẩu súng và hết sức kinh ngạc khi thấy trong hang sói có một đứa trẻ, anh vội vã bỏ chạy không chút do dự, vừa chạy vừa bóp chặt bàn tay bị thương tê dại. Máu chảy ròng ròng từ vết thương đông lại thành những vệt đỏ thẫm trên cỏ. Cảnh tượng anh nhìn thấy ở phía trên đã giúp anh hình dung toàn bộ nỗi kinh hoàng của thảm kịch. Người bạn của anh đang hấp hối, anh ta bất lực bóp chặt cổ họng để ngăn dòng máu đang phập phồng chảy ra.

Người thợ săn chộp lấy khẩu súng của bạn rồi giận dữ cúi xuống chĩa nòng súng vào con thú. Con sói cái đang liếm đứa bé, nó quay lại nhìn chằm chằm vào mặt anh. Đứa trẻ giơ tay, ôm lấy người mẹ lông xù, cố nhỏm dậy nhưng lại ngã xuống cái ổ lót lá vân sam. Nòng súng run rẩy trong bàn tay bị thương của người thợ săn, các ngón tay không còn tuân theo ý muốn của anh, anh sợ làm tổn thương đứa trẻ mà không hiểu sao lại đang ở trong đó, anh lùi xa cửa hang rồi chúc nòng súng xuống.

Người bạn đã cận kề cái chết, máu chảy ra đã đặc hơn, sắc mặt trắng bệch, một phút sau, kẻ lang thang có tên là Tử Thần đã lấy đi linh hồn của anh ta. Người thợ săn ngồi phịch xuống cỏ, anh cảm thấy bất lực và trống rỗng. Một chuỗi các sự kiện không liên quan đến nhau đã hủy hoại cuộc sống bình thường của anh, cái chết vô nghĩa của người bạn khiến anh bàng hoàng và suy sụp. Anh đã hiểu tại sao con sói cái lại tha những con cừu con ra khỏi làng, tại sao nó lại lao vào và cắn chết người bạn của anh. Nó đã cứu lấy cái quý giá nhất của mình - đứa con của nó, tức là đứa trẻ mà không hiểu sao lại xuất hiện ở đây!

Sau khi tìm cách băng bó cái tay bị thương bằng ống tay áo sơ mi rách, người thợ săn lấy từ trong ba lô ra một chiếc rìu và chật vật chặt một nhánh to vân sam, đặt người bạn đã chết lên và kéo vào bụi rậm. Đứa trẻ là điều khiến anh cảm thấy lo lắng. Anh hiểu rằng, nếu không đánh bại con sói cái thì sẽ không thể mang được đứa trẻ ra khỏi đây, và với một bàn tay bị thương thì anh chỉ là một chiến binh vô dụng! Bởi vậy, anh quyết định đợi con sói đi ra ngoài kiếm ăn hay làm gì đó. Anh ngồi đợi qua đêm trong bụi cây, nhưng con thú đã đoán ra được ý định của anh nên nó cũng không vội rời khỏi hang. Nó chỉ im lặng. Thi thoảng lắm từ trong hang vọng ra tiếng khóc hoặc tiếng ọ ẹ vui mừng của đứa bé.

Lúc gần sáng, người thợ săn ngủ thiếp đi. Anh mơ thấy người bạn đã chết, anh ta làm anh vô cùng sửng sốt khi thả khẩu súng của mình xuống một dòng sông trong sạch và mát mẻ. Sau đó, người bạn rửa mặt và tay bằng dòng nước sạch này rồi nói:

- Thế là bây giờ chúng ta có thể sống bình yên và thoải mái rồi...

Cảnh tượng trong giấc mơ tan biến và người thợ săn tỉnh dậy. Một ngày mới bắt đầu, tiếng chim hót rộn ràng tràn ngập không gian trong rừng, mang lại cho vạn vật sức sống và niềm vui. Người thợ săn lắng nghe: từ trong hang không phát ra một tiếng động nào. Anh rón rén lại gần, cẩn thận rẽ bụi cây, nhìn vào cái hố và chết lặng. Con sói cái và đứa trẻ đã biến mất! Anh ngơ ngác nhìn cái ổ bỏ hoang, những cành vân sam, khẩu súng đen sì ở đằng xa, và cái áo khoác lông sói sờn cũ kỹ nằm chỏng chơ gần đó. Con sói đã bỏ đi, nó chọn đúng khoảng thời gian ngắn ngủi mà người thợ săn lơ mơ ngủ, và không biết đã mang đứa trẻ đi bằng cách nào...

Một lúc sau, anh chầm chậm lê bước về làng, kéo theo thi thể của người bạn. Anh vừa đi vừa suy nghĩ. Anh thực sự kinh ngạc trước sức mạnh vĩ đại của tình mẫu tử và sự tận tâm của loài thú. Những cảm xúc này không khỏa lấp được nỗi đau mất đi người bạn, nhưng nỗi căm thù sôi sục đối với con thú không còn làm anh cảm thấy bức bối trong lòng nữa mà nó đã lan tỏa thành những dòng nước vô hình và thấm vào đất mẹ, nơi những đứa con của đất mẹ đang sinh sống, đó là con người và những người em của con người là các loài vật. Anh hiểu rõ lời nói và việc làm của người bạn trong giấc mơ, anh nhìn thế giới tự nhiên bằng đôi mắt khác, đôi mắt trong veo. Anh bước đi, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cương nghị, chai sạn bởi gió rừng taiga.

Đi đến bờ suối, anh dừng lại và ngồi xuống một thân cây đổ. Rồi anh tháo khẩu súng ra khỏi vai và đi ra sát mép nước. Dòng suối rừng chảy róc rách nghe thật dịu dàng vui tai, những tia nắng chiếu xuống mặt nước lấp loáng. Người thợ săn thả cây súng xuống chỗ nước sâu, và nước nhận lấy món quà của anh rồi sủi bọt và nhấn chìm nó. Anh thò tay vào làn nước sủi bọt hồi lâu và ngắm nhìn những giọt nước lóng lánh bắn tung lên và lắng nghe tiếng suối chảy róc rách. Sau đó, anh ngoái lại và nói như thể đang nói chuyện với người bạn:

- Chúng ta sẽ sống bình yên, chúng ta sẽ sống tự do tự tại…

* * * * *

Cuối tháng Chín, cách cái hang cũ của con sói cái khoảng hai mươi dặm, những người thăm dò địa chất tình cờ bắt gặp một đứa bé khoảng sáu tháng tuổi trần truồng, cáu bẩn nằm giữa mấy cây chi đoạn mọc lưa thưa. Đứa trẻ ngủ ngon lành trên mặt rêu, ôm chặt con sói cái vừa mới chết. Cảm nhận được cái chết đến gần, “con mẹ” đã tha đứa bé ra chỗ con đường có nhiều người qua lại. Con sói cái tin tưởng ở con người nên giao “đứa con” cho bầy đàn của đứa con. Rừng taiga vẫn im lặng, những cây thông và tuyết tùng hàng trăm năm tuổi vẫn rung rinh xào xạc theo gió. Rừng taiga tồn tại theo những quy luật cổ xưa và công bằng, theo những quy luật tồn tại khôn ngoan của bất kỳ sinh vật sống nào trong thế giới rộng lớn, mạnh mẽ này như chính Tình Yêu.

(*: Tên truyện do người dịch đặt)

Người dịch: Dương Nguyên Khải.

 

Evgenia Amirova
Bà cụ Zoya
Bà cụ Zoya

(SKTE) - Anh đậu chiếc Land Cruiser bên ngoài một cửa hàng thực phẩm. Vợ anh có công việc kinh doanh riêng và thường về nhà muộn hơn chồng, từ lâu anh đã quen với việc đó.

Ngón tay người nhạc sỹ
Ngón tay người nhạc sỹ

(SKTE) - Dành tặng những văn nghệ sĩ, những người đã rời bỏ nhà cửa tham gia chiến đấu để bảo vệ đất nước Ukraine. Dành tặng cả những người còn sống và những người đã chết. Dành tặng tất cả mọi người.

Đèn lồng Trung Thu thắp nên “Mơ Về Ngày Thơ của các em nhỏ
Đèn lồng Trung Thu thắp nên “Mơ Về Ngày Thơ" của các em nhỏ

(SKTE) - Tiếp nối dấu ấn từ những mùa Trung Thu trước, năm nay, Đội sinh viên tình nguyện Nghệ An tại Học viện Báo chí và Tuyên truyền trở lại mùa Trung Thu 2025 với chủ đề “Mơ Về Ngày Thơ”. Chương trình hứa hẹn sẽ mang đến nhiều hoạt động ý nghĩa, góp phần lan tỏa những giá trị nhân văn đến cộng đồng.

“Tuổi thơ của bố, tuổi thơ của con”
“Tuổi thơ của bố, tuổi thơ của con”

(SKTE) – Phố cổ Hà Nội, một nơi nhịp sống nhộn nhịp, một địa điểm du lịch không thể bỏ qua mỗi khi đến với thủ đô, phố cổ Hà Nội hiện nay là sự kết hợp của hiện đại và cổ kính. Nhưng qua những câu chuyện của bố, một phố cổ Hà Nội khác đang hiện ra trước mắt tôi.

Mối tình đầu
Mối tình đầu

... Mối tình đầu ùa vào cuộc đời khi tôi đang học lớp 9. Mối tình này được gọi bằng một cái tên kỳ lạ - Nadezhda - và nàng vừa đúng tuổi trăng tròn. Cha của Nadia (tên thân mật của Nadezhda), ông Mikhail Semenovich Kulagin, thuyên chuyển từ Belgorod đến thành phố tỉnh lẻ quê tôi làm kỹ sư công nghệ trưởng của nhà máy sản xuất bánh mỳ. Có một bận, độ giữa tháng 11, ngay giữa tiết vật lý, thày trưởng phòng giáo vụ dẫn vào lớp tôi một nữ sinh mới giới thiệu với cả lớp và cho phép cô tự chọn chỗ ngồi.

Làm gì khi trẻ ăn vạ, la hét nơi công cộng
Làm gì khi trẻ ăn vạ, la hét nơi công cộng?

Trẻ ăn vạ, la hét nơi công cộng là tình huống khiến nhiều cha mẹ bối rối và mất kiểm soát. Hiểu nguyên nhân và nắm được cách xử lý khéo léo sẽ giúp phụ huynh vừa trấn an con, vừa giữ được sự bình tĩnh, tránh gây căng thẳng trước đám đông.

Những con sói
Những con sói

(SKTE) - Một buổi sáng mùa xuân cách đây nhiều năm, tôi đang đào vàng ở lạch Coho phía Đông Nam đảo Alaska Kupreanof và khi tôi chui ra từ khu rừng, tôi chết lặng người đi. Cách tôi không quá 20 bước chân là một con chó sói Alaska khổng lồ bị kẹt trong bẫy của Trapper Geogre, một ông lão thuộc bang Geogre đã mất tuần trước sau khi lên cơn đau tim. Vậy nên con chó sói thật may mắn vì tôi xuất hiện đúng lúc. Bối rối và sợ hãi trước sự có mặt của tôi, con chó sói lùi lại, kéo căng chiếc bẫy. Sau đó, tôi phát hiện ra đây là một con chó sói cái, đầu vú của nó mọng sữa. Có lẽ, ở đâu đó một đàn sói con đang đợi mẹ của chúng.

Cám ơn Tình Yêu
Cám ơn Tình Yêu

(SKTE)- Ngày hôm đó, Cha Evgeny làm Thánh lễ an táng cho cô bé Lyuba (tên thân mật của Liubov, nghĩa là Tình yêu - ND) mười hai tuổi. Nhìn bề ngoài cô bé chỉ chừng tám tuổi, không hơn. Khuôn mặt của cô bé nhỏ nhắn và mỏng manh gần như nhạt nhòa giữa một biển hoa cúc - loài hoa mà cô bé rất yêu thích khi còn sống. Và nằm trong chiếc quan tài nhỏ, bên cạnh cô là một con gấu bông cũ kỹ, sờn rách...

Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
© Bản quyền 2024 Sức khỏe Trẻ em
Hotline: Hà Nội - (024) 37 765 156 / TP HCM - 0936813116
Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
Tạp chí Sức khỏe Trẻ em
Địa chỉ: 42 Ngô Thì Nhậm, Hà Nội.
Điện thoại:  0988158008; 0971251286.
Email: suckhoetreem2024@gmail.com.
Giấy phép số 298/GP-BTTTT, ngày 6/10/2024 của Bộ Thông tin và Truyền thông.
STK: 0021000568719, Ngân hàng Vietcombank
Ghi rõ nguồn Sức khỏe Trẻ em khi phát hành lại thông tin từ website này.
Thiết kế bởi Tập đoàn Trí Nam
Tổng biên tập: TS. Trần Doãn Tiến.
Phó Tổng Biên tập: TS. Nguyễn Văn Minh.
Ủy viên Ban biên tập: Nguyễn Thanh Cao
P. Trưởng ban Thư ký tòa soạn: Lê Minh Nam.
Truyền thông - Quảng cáo: Hà Diệu Hiền , Giám đốc Trung tâm Truyền thông
Tổ chức sự kiện: Nguyễn Văn Mạnh , P. Giám đốc Trung tâm Media
Trị sự: Đoàn Thanh Hà, P. Trưởng ban Trị sự