Theo báo Komsomolskaya Pravda thời điểm đó, Karina cùng mẹ từ thị trấn Olekminsk đến thăm bà ngoại ở ngôi làng nhỏ Olom. Mẹ và bà đi ra đồng cắt cỏ, còn bé Karina ở nhà với cha (ông sống riêng với gia đình khác, chỉ ghé thăm con). Khi hai người phụ nữ trở về vào buổi tối thì không thấy bé đâu. Do khu vực không có sóng điện thoại, họ không thể liên lạc để hỏi xem người cha có đưa con đi không.
Ba ngày sau, cha Karina trở về làng nhưng chỉ đi một mình. Lúc ấy mọi người mới nhận ra có chuyện chẳng lành. Ngay lập tức cảnh sát, đội cứu hộ và chó nghiệp vụ được huy động. Hơn một trăm người ngày đêm tìm kiếm trong rừng. Thảm thực vật dày đặc, muỗi mòng, cái nóng ban ngày và sự lạnh lẽo, ẩm ướt về đêm khiến việc tìm kiếm vô cùng khó khăn. Có lần nhóm cứu hộ còn phải nổ súng xua đuổi một con gấu. Trong suốt chiến dịch, họ đã lùng sục một khu vực rộng 30 km².
Điều kỳ diệu xảy ra vào ngày thứ 9 sau khi Karina mất tích – một chú chó con bất ngờ chạy về làng. Nó tên là “Kyracaan”, nghĩa là “Em bé” trong tiếng Yakut, sau này được đặt thêm tên Naida. Chú chó biến mất đúng ngày Karina biến mất, nhưng không ai để ý. Khi thấy nó trở về – gầy đói, ướt sũng và run rẩy – mọi người chợt hiểu nó đã lang thang cùng bé trong rừng suốt bấy lâu. Đội cứu hộ lập tức thả chó nghiệp vụ lần theo dấu vết hướng chú chó vừa đi. Và đúng như dự đoán, ba ngày sau họ tìm thấy Karina.
“Con bé ngồi trong bụi sậy, im lặng đến nỗi tôi suýt không thấy. Nó tự nhìn thấy tôi trước, rồi đưa tay ra. Tôi bế nó lên – nhỏ bé, nhẹ như một cái lông chim. Tay chân, khuôn mặt bé bị côn trùng cắn đến tóe máu. Con bé hoảng loạn, đi chân trần vì đã mất dép từ lâu. Nó lập tức xin nước uống, nói là đói, rồi bật khóc. Thú thật, chính tôi cũng phải gắng lắm mới kìm được nước mắt,” – tình nguyện viên Artem Borisov, người đầu tiên phát hiện ra Karina, kể lại.
Cô bé chỉ nói được một điều:
“Con chó đã cứu cháu. Cháu rất sợ. Nhưng tối đến, cháu ôm nó ngủ. Nhờ thế mà cháu thấy ấm áp. Nhưng không có gì để ăn, chỉ uống nước.”
Trong những ngày lưu lạc, Karina từng phải qua đêm trong hang gấu bỏ trống, từng chạm trán gấu mẹ cùng gấu con, nhưng kỳ lạ thay, “nữ chúa rừng” đã tha mạng cho em.
Sau 12 ngày vật lộn trong rừng, Karina sút mất 1/3 thể trọng, chỉ còn 10 kg, phải chịu đựng khủng hoảng tinh thần nghiêm trọng. Nhưng em đã sống sót.
Ngày nay, trước sân bay Yakutsk có dựng một bức tượng mang tên “Cô bé và chú chó” tưởng niệm điều kỳ diệu ấy. Tượng không chỉ tôn vinh nghị lực sống của một cô gái nhỏ bé mà còn ca ngợi sự trung thành bất diệt của chú chó đã không bỏ rơi bạn mình.
Và người ta nhắc lại câu nói:
“Chúa bảo: Hãy yêu thương con người. Nhưng chỉ có loài chó là nghe thấy.”
Người dịch: Lê Đình Hùng