Thứ Sáu, 07/03/2025 16:23 (GMT+7)

Người mẹ hiền thứ hai

Mình là Nguyên Khôi, năm nay mình 7 tuổi – là một cậu bé mà có lẽ khi tiếp xúc ban đầu, mọi người sẽ cảm thấy mình khá lạnh lùng, xa cách. Từ nhỏ, mình đã ít nói. Lớn dần lên, mình cũng không muốn trò chuyện với ai, thậm chí, ngày càng trở nên lầm lì.
Ảnh đại diện tin bài

Ảnh minh họa

Nhưng đằng sau sự im lặng đó là một thế giới nhỏ bé của mình, nơi mà mình luôn mong muốn có ai đó hiểu và lắng nghe. Và người mở cánh cửa thế giới nhỏ bé đơn độc ấy là cô Phương Anh – cô giáo chủ nhiệm lớp 2A2.

Thế giới của mình ban đầu nhỏ bé lắm, tất cả chỉ gói gọn trong gia đình ba thành viên. Bố mẹ luôn yêu thương mình theo cách của bố mẹ: Dành tất cả mọi thứ vật chất tốt nhất, xịn nhất cho mình. Đồ chơi đắt đỏ hay điện thoại, mình đều có cả. Nhưng cái mình thiếu là sự quan tâm. Bố mẹ luôn bận rộn cả ngày, sáng sớm đi làm, tối muộn mới về nhà. Mỗi lần về nhà, bố mẹ đều mệt mỏi và đi nằm luôn. Vậy là ngày qua ngày, sự im lặng trở thành thói quen của mình. Mình đã học cách sống trong sự cô đơn ấy và nghĩ rằng đó là điều bình thường.

Nhưng từ khi đi học, mình đã gặp một người đặc biệt – cô Phương Anh – người đã thắp sáng và mở ra một thế giới tươi vui hơn cho mình. Cô rất quan tâm đến học sinh, không chỉ dạy dỗ chúng mình trong việc học tập mà cô còn chú ý đến từng cảm xúc, từng cử chỉ nhỏ của bọn mình. Mình nhớ có lần, cô đã ngồi xuống bên cạnh mình và nhẹ nhàng hỏi: “Nguyên Khôi, hôm nay con có chuyện gì kể cô nghe nào?”. Câu nói ấy thật đơn giản, nhưng làm trái tim mình ấm áp.

Cô Phương Anh không vội vàng ép mình phải nói nhiều hơn hay tham gia các hoạt động với các bạn ngay lập tức. Thay vào đó, cô từ từ giúp mình mở lòng. Cô thường dành thời gian nói chuyện với mình, dù chỉ là những câu hỏi đơn giản như: “Hôm nay con học bài này có hiểu không?” hay “Con có muốn chơi với các bạn không?”. Mỗi lần như vậy, cô đều kiên nhẫn lắng nghe, dù mình chỉ trả lời bằng những câu thầm thì hoặc đôi khi chỉ gật hay lắc đầu.

Ở lớp, nhờ cô mà các bạn cũng bắt đầu thân thiện với mình hơn. Nhớ lại một lần trong giờ ra chơi, mình còn ngại ngùng ngồi một góc ghế đá, thì bạn An Nhiên đã chạy tới kéo mình vào chơi trò bịt mắt bắt dê chung với các bạn. Cảm giác lần đầu tiên được hòa mình vào trò chơi thật sự rất tuyệt vời. Dần dần, mình không còn sợ hãi việc nói chuyện hay chơi đùa với các bạn nữa.

Giờ đây, lớp 2A2 như gia đình thứ hai của mình. Mỗi ngày đến lớp, mình đều cảm thấy rất vui, không còn cảm giác cô đơn như trước kia. Mình đã có những người bạn thân thiết và một người mẹ, người thầy mà mình luôn kính trọng, yêu mến.

Nhưng rồi một ngày, bố mẹ mình thông báo rằng gia đình sẽ chuyển nhà do yêu cầu công việc của bố mẹ và điều này đồng nghĩa với việc mình sẽ phải chuyển trường để theo bố mẹ. Khi nghe tin đó, mình cảm thấy tim mình như thắt lại. Mình không muốn rời xa cô giáo của mình, không muốn rời xa các bạn trong lớp 2A2, không muốn rời xa ngôi trường Tiểu học Hoàng Mai đã mang lại cho mình niềm hạnh phúc. Mình đã đắn đo, suy nghĩ rất nhiều và quyết định tâm sự chuyện này với cô Phương Anh. Nghe mình tâm sự, cô động viên mình hãy mạnh mẽ nói lên mong muốn với bố mẹ.

Hôm đó là lần đầu tiên mình dũng cảm nói lên tiếng lòng và xin bố mẹ cho mình học tiếp ở mái trường Tiểu học Hoàng Mai. Mình đã nói với bố mẹ rằng: Nhờ cô Phương Anh và các bạn, con đã thay đổi, không còn là cậu bé lầm lì và cô đơn như trước. Con yêu trường, yêu lớp và không muốn rời xa nơi này. Sau khi lắng nghe mình tâm sự và lời khuyên từ cô Phương Anh, bố mẹ đã suy nghĩ rất nhiều. Bố mẹ nhận thấy sự thay đổi tích cực đó. Cuối cùng, bố mẹ đã quyết định không chuyển nhà nữa. Bố mẹ còn nói rằng, từ giờ, bố mẹ sẽ dành nhiều thời gian, sẽ lắng nghe, đồng hành cùng mình trong những chặng đường tới.

Giờ đây, mình may mắn vẫn được học tập dưới mái trường Tiểu học Hoàng Mai thân yêu, mình thấy yêu cô giáo, yêu bố mẹ, yêu bạn bè hơn bao giờ hết. Mình sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng bố mẹ và cô giáo.

TRẦN LƯU NGUYÊN KHÔI, Lớp 2A2, trường Tiểu học Hoàng Mai, quận Hoàng Mai, Hà Nội ( theo thieunien.vn)
Học và game, chọn cả hai được không
Học và game, chọn cả hai được không?

Để các bạn trẻ có thể cân bằng giữa học tập và chơi game giải trí, cần có ý thức tự quản lý bản thân, sự hỗ trợ từ gia đình và nhà trường, cũng như môi trường chơi game lành mạnh.

Chuyện vợ với con gái
Chuyện vợ với con gái

Các bạn có con gái 15 tuổi chưa, rất khó đoán phải không? Về căn bản, lũ con gái có thể thích một anh chàng làm chúng “ rất ghét, rất khó chịu”, thậm chí muốn “ tẩn cho hắn một trận”, nhưng rồi nó sẽ đau khổ khi anh chàng kia ... từ bỏ nó.

Con trượt rồi bố ạ
Con trượt rồi bố ạ...!!

(SKTE) - Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.

Bạn có thể khiến ai đó cảm thấy được nhìn thấy
Bạn có thể khiến ai đó cảm thấy được nhìn thấy

Người ta đã bảo cậu ấy phải “học cách nói tiếng Anh cho tử tế hơn”. Người ta từng bảo tôi hãy “lo chuyện của mình”. Nhưng ở tuổi bảy mươi hai, cuối cùng tôi mới tìm thấy giọng nói của chính mình.

Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
© Bản quyền 2024 Sức khỏe Trẻ em
Hotline: Hà Nội - (024) 37 765 156 / TP HCM - 0936813116
Logo Tạp chí Sức khỏe trẻ em
Tạp chí Sức khỏe Trẻ em
Địa chỉ: 42 Ngô Thì Nhậm, Hà Nội.
Điện thoại:  0988158008; 0971251286.
Email: suckhoetreem2024@gmail.com.
Giấy phép số 298/GP-BTTTT, ngày 6/10/2024 của Bộ Thông tin và Truyền thông.
STK: 0021000568719, Ngân hàng Vietcombank
Ghi rõ nguồn Sức khỏe Trẻ em khi phát hành lại thông tin từ website này.
Thiết kế bởi Tập đoàn Trí Nam
Tổng biên tập: TS. Trần Doãn Tiến.
Phó Tổng Biên tập: TS. Nguyễn Văn Minh.
Ủy viên Ban biên tập: Nguyễn Thanh Cao
P. Trưởng ban Thư ký tòa soạn: Lê Minh Nam.
Truyền thông - Quảng cáo: Hà Diệu Hiền , Giám đốc Trung tâm Truyền thông
Tổ chức sự kiện: Nguyễn Văn Mạnh , P. Giám đốc Trung tâm Media
Trị sự: Đoàn Thanh Hà, P. Trưởng ban Trị sự